Sau tết âm lịch chừng một tuần lễ, Ôn Hành Chi cùng với Ôn Viễn mới lên đường trở về thành phố B. Bão tuyết tuy đã tan, nhưng nhiệt độ cũng không coi là quá cao.
Cảm xúc của Ôn Viễn vẫn hơi phức tạp, theo lý thuyết thì trở về thành phố B là điều tốt, chuyện này quả thật không nên kéo dài nữa. Nhưng nghĩ đến trước khi đi đã làm nhiều chuyện đắc tội với ông cụ, hôm nay trở về cũng không biết sẽ như thế nào, nên liền cảm thấy rầu rĩ.
Ôn Hành Chi tranh thủ liếc nhìn cô, giảm tốc độ xe lại: "Ngồi yên đi, nghiên ngả như thế còn ra hình dáng gì."
Ôn Viễn trợn mắt giận dữ nhìn anh, rồi ngồi thẳng lưng lên, ở trong lòng oán thầm còn không phải bởi vì anh sao. Cô phải cúi đầu sám hối với Phật tổ, cái tết này trôi qua cũng quá gì kia rồi, cô oán trách một câu, mà người kia lại vẫn hết sức nghiêm chỉnh hoặc là luôn trả lời bằng một câu rất đáng đánh đòn: "Có gì mà không được, tối thiểu sau này khi đi mua đồ sẽ không bị mắc lỗi như vậy nữa."
Ôn Viễn nuốt nuốt nước bọt hỏi: "Đến thành phố B, chúng ta trở về Đông Giao hay là trở về nhà cũ?"
"Về nhà cũ trước."
Ôn Viễn “A” một tiếng, rồi yên lặng, một lát lại lại không nhịn được liền hỏi: "Dì Đường chắc vẫn còn ở đó chứ?"
Vừa nghe câu hỏi vừa chần chừ, vừa lo lắng này của cô, Ôn Hành Chi liền cảm thấy buồn cười: "Thế nào? Chẳng lẽ về sau gặp ông cụ cũng phải mời dì út đến hộ tống sao?"
Ôn Viễn méo miệng: "Nhưng không phải ở trong tình huống đặc biệt như thế này."
"Yên tâm đi, không sao đâu."
Đúng lúc này đèn đỏ sáng lên, nên kịp thời dừng xe lại. Nghiêng đầu nhìn thấy cô đang bĩu môi, làn da trắn ngần như gốm sứ dưới ánh mặt trời cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, vén những sợi tóc lòa xòa ra phía sau tai. Mà Ôn Viễn cũng chợt nghiêng đầu sang nhìn anh, ánh mắt chợt sáng lên.
"Sao?" Anh không nhịn được liền hỏi.
"Kể cho em nghe chuyện của ông nội và dì Đường đi."
Phản ứng của anh lập tức liền thay đổi, bỏ tay ra quay mặt sang tiếp tục lái xe. Ôn Viễn cũng không nổi giận, xoay người tiếp tục hỏi: "Nói một chút thôi, một chút thôi cũng được, coi như là để giết thời gian!"
"Muốn giết thời gian thì tìm chuyện khác làm đi." Sau đó lại nói: ”Anh đang lái xe, không thích hợp để kể chuyện xưa cho em."
"....." Ôn Viễn bĩu môi đáp trả: ”Không muốn nói cho em biết chứ gì."
Lần này, người kia không hề phản bác, hơn nữa còn nhíu chặt mày lại. Bạn học Ôn Viễn buồn bực, tuy nhiên từ trước đến giờ cô cũng không phải là người ỷ sủng mà kiêu, chuyện anh không muốn làm, cô sẽ không làm nũng , cáu giận bắt ép anh phải làm, liền dứt khoát hất mặt sang một bên không thèm hỏi nữa.
Ước chừng lại qua nửa giờ, khi lái xe đến một trạm thu lệ phí xếp hàng mua vé, Ôn Hành Chi mới rảnh rỗi nhìn sang, liền phát hiện cô nhóc này đã ngủ từ bao giờ, cằm còn đặt lên trên hai đầu gối lên, đầu nghiêng sang một bên, cũng may đã thắt dây an toàn , nếu không thì có lẽ đã ngã xuống rồi. Ôn Hành Chi với tay ra sau lấy áo khoác ngoài đắp lên trên người cô, nhưng không ngờ tay vừa chạm vào vành tai thì lại làm cho cô tỉnh lại.
Cùng giường chung gối nhiều ngày như thế, sao anh lại không biết dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê này của cô luôn hấp dẫn người ta phạm tội nhất. Thừa dịp cô không phòng bị, anh liền cúi đầu hôn lên cánh môi hôn mềm mại của cô.
Bị ăn đậu hũ trong nháy mắt Ôn Viễn liền tỉnh táo lại, liền đẩy anh ra, Ôn Hành Chi thoáng buông cô ra, đem áo khoác ngoài đắp kín người cô.
"Em hỏi chuyện của ông cụ và dì Đường làm cái gì?"
"Hiếu kỳ chứ sao."
Cô vuốt ve tay của anh nói, kiếu lấy lòng rõ ràng này khiến Ôn Hành Chi không khỏi bật cười.
Anh chưa bao giờ nói với bất cứ ai chuyện của ông cụ và người mẹ đã mất của mình, một là bởi vì tính tình của anh vẫn luôn luôn lạnh nhạt, bạn bè dù có giao tình sâu đến mấy cũng chẳng ai đi nói những loại sự tình như thế này. Huống chi, anh còn là người không bao giờ nói đến chuyện riêng trước mặt người ngoài.
Anh đã từng nghe ông cụ trong nhà nói qua, lúc hai người họ kết hôn quả thật đã xảy ra một chuyện. Chuyện như vậy không chỉ riêng ông cụ trong nhà biết, còn có một người chiến hữu của ông cũng biết nữa, nhưng rốt cuộc đều không phải là người thân nhất, nói ra được tất cả đều là do ông cụ muốn cho người kia biết mà thôi. Một khi ông đã không muốn cho người ngoài biết thì người khác cho dù có sáng tỏ cũng không dám truyền ra ngoài.
Chuyện của ông cụ và dì út, anh biết được rõ tường tận vì được nghe bà Thành kể lại.
Khi đó chiến tranh vừa mới kết thúc, nhưng ở biên giới cũng vẫn chưa được yên, không bao lâu đã lại nổi lên chiến tranh tự vệ phản kích rồi. Lúc ấy Ôn Khác còn chưa vào ban tổng tham mưu, chỉ mới giữ một chức vụ nhở trong tập đoàn quân (* )ở quân khu B. Quân khu này nguyên vẫn đứng đầu trong đoàn quân chủ lực, sau khi chiến đấu, nhất là hai sư đoàn bộ binh của quân khu, tất cả các đội quân mũi nhọn đều được đưa ra tiền tuyến hết. Vì vậy quân khu B đã cử Ôn Khác đến tham gia vào tập đoàn quân. Cũng khó trách sau này khi nói tới trận chiến kia ông cụ vừa tự hào vừa thương tâm, bởi vì sau khi lập được chiến tích trong chiến dịch lần đó ông cụ liền được tiến cử thẳng lên quân tổng
(*) Tập đoàn quân: một tập hợp bao gồm nhiều quân đoàn hoặc sư đoàn.
Nhưng dù là như thế, Ôn Hành Chi cũng hiểu, khi ông cụ nhớ lại chuyện cũ thì chỉ sợ là lại nhớ đến chuyện trước thời gian này. Bất cứ quân nhân nào ở thời đại đó, nhất là những quân nhân lập được không ít chiến công, thì những câu chuyện của họ cơ hồ ai cũng có thể viết một bộ sách vừa dầy vừa nặng để hoài niệm về quá khứ hào hùng đó. Ôn Khác cũng giống như vậy.
Người vợ đầu của ông bị chết vì khó sinh, đối với người phụ nữ cùng ông đi qua thời kỳ gian nan nhất này tình thân vẫn lớn hơn tình yêu, biết được tin vợ con chết ông đang ở vùng khác chạy hộc tốc về, tháo mũ xuống quỳ gối trên hành lang bệnh viện che mặt khóc rống. Sau đó ông một thân một mình nuôi dưỡng đứa lớn mới được mấy tuổi cùng với đứa con vừa chào đời. Mãi đến sau này khi được điều vào quân khu của thành phố B quân trưởng của ông lại là thủ trưởng cũ trước đây, bọn họ cũng đã mười năm không gặp nhau, thấy ông vẫn chưa kết hôn, liền đứng ra giới thiệu cho ông vài đối tượng.
Ôn Khác lại là người nghiêm nghị không hay cười đùa, trông rất dọa người, nói chuyện trầm thấp có lực, cũng không thích vòng vo. Các cô gái cho dù nể phục nhưng nhìn dáng vẻ đó của ông cũng không dám qua lại, nói theo kiểu bây giờ chính là: Người lạnh lùng như vậy dễ dẫn đến bạo lực gia đình, không thể hài hòa được!
Bị cự hai lần nên Ôn Khác cảm thấy rất mất mặt, liền trực tiếp nói cho thủ trưởng của mình để cho ông đừng mai mối nữa. Lão thủ trưởng cũng vui vẻ đồng ý, ngày đó thế cục đang căng thẳng, tất cả đơn vị đều ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Cho nên trong quân khu cũng không có hoạt động gì, chỉ có mấy cô văn công đến biểu diễn vài tiết mục để ăn mừng mà thôi. Nhắc tới cũng khéo, hai tháng sau kể từ ngày bị từ chối Ôn Khác cũng không có thời gian để tham gia vào những hoạt động như thế này, nhưng vừa vặn lúc này lại gặp được Lý Nhược Thu. Trong tiết mục đại hợp xướng, tay cô cầm hai bông hoa đứng ở vị trí đầu tiên, nụ cười e ấp như hoa hàm tiếu. Lão thủ trưởng thấy vậy liền lập tức liền quay đầu, chỉ chỉ vào cô gái đó hỏi cảm tưởng của Ôn Khác.
Ôn khác ban đầu không có tâm tư để kết hôn, hơn nữa dựa vào kinh nghiệm sau hai lần thất bại kinh nghiệm, nên không biết nên nói gì cho tốt. Nhưng vừa đưa mắt nhìn vào cô gái ở trên sân khấu kia, những lời cay nghiệt muốn ra miệng lại nuốt trở về. Ông cười nói với lão thủ trưởng: "Ngài đừng tàn phá dây thần kinh yếu ớt của tôi nữa, người ta có thể xem trọng người như tôi hay sao?"
Lời này chẳng khác gì lời cự tuyệt cả, nhưng lão thủ trưởng nghe vào tai lại thành lời khích tướng, liền gọi điện thoại về quân khu, hỏi tên họ, trực tiếp mời người đến chôcx của mình.
Nhưng không giống với suy nghĩ của ông, Lý Nhược Thu lại không giống với các cô gái khác luôn ngại ngùng nhăn nhó, nói chuyện với cô rất thoải mái, tuy vậy vẫn ẩn chứa dịu dàng tinh tế. Ôn Khác nhìn cô, liền cảm thấy người như cô không giống như người không ai thèm lấy, nhưng cũng thầm thắc mắc sao đến từng tuổi này lại còn chưa kết hôn. Dĩ nhiên, khi đó Lý Nhược Thu cũng không coi là quá lứa, chẳng qua vì thời đó thường hay kết hôn sớm, nên người như cô càng thêm nổi bật hơn.
Dĩ nhiên Ôn Khác cũng không dám hỏi kỹ, vì vậy mới nhờ lão thủ trưởng điều tra giúp. Vừa hỏi, mới biết cô chưa kết hôn là bởi vì trong nhà còn có một cô em gái bị bệnh nên quanh năm suốt tháng phải uống thuốc. Vốn đã không còn cha mẹ, lại có một người em như vậy, nếu thật muốn kết hôn thì quả thật đối phương nhất định phải cân nhắc suy tính thật kỹ, do đó mới kéo dài cho tới bây giờ.
Ôn Khác đối với cô vừa đồng tình lại vừa kính nể, sau khi qua lại một thời gian, ông cũng giúp đỡ cho cô rất nhiều việc. Khi Lão thủ trưởng hỏi cảm nhận của Lý Nhược Thu đối với Ôn Khác, cô liền thẹn thùng e lệ trả lời: "Rất tốt." Hỏi Ôn Khác lần nữa thấy ong cũng không còn cự tuyệt nữa.
Hai phe đều nguyện ý, nên tiến hành làm báo cáo kết hôn. Lúc này Lý Nhược Thu chợt nói muốn chờ thêm một thời gian nữa, bởi vì em gái Lý Tiểu Đường đang về quê, mấy ngày nữa mới có thể trở về, cô muốn đợi em gái trở lại mới làm hôn lễ. Ôn Khác cũng đồng ý, vì vậy hai người vẫn ai bận việc của người nấy, cho đến một ngày ông ở sau khán đài nhìn thấy em gái của Lý Nhược Thu..... Lý Tiểu Đường.
Khi đó ông bận rộn suốt một tuần, thật vất vả mới bớt chút thời gian ra ngoài đến gặp Lý Nhược Thu. Khi đó cô ấy vẫn đang biểu diễn trên sân khấu, cho nên ông liền ra phía sau vào phòng hóa trang đợi cô. Mới vào vào trong cũng không phát hiện, chờ ngồi ổn định rồi mới nhìn thấy ở một góc tận cùng bên trong có một cô gái đang ngồi đọc sách, đó chính là Lý Tiểu Đường. Ấn tượng đầu tiên của Ôn khác đối với bà chính là cô gái này rất bất nhã, một chân gác lên ở trên ghế đọc sách còn xem say sưa như vậy, nhưng nhìn lại lần nữa, liền thì ra chân của cô có tật.
Lý Tiểu Đường lúc này cũng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ông. Nghiêng đầu sang, đĩnh đạc hỏi: "Anh là ai, tại sao có thể đi vào đây?"
Ôn Khác chỉ cười cười, không lên tiếng.
Lý Tiểu Đường liền chống gậyđến trước mặt ông, cất giọng nói thanh thúy hỏi lại lần nữa: " Đang hỏi anh đấy."
Nói xong liền dùng chân đá đá ông, thật ra thì không có đá thật, mà cũng không dám đá. Vì vậy ấn tượng thứ hai của Ôn Khác chính là cô gái thật lớn mật. Ông cười nói với cô rằng nếu động tác mạnh hơn chút nữa thì có thể bị ngã đấy, đừng trách tôi không báo trước.
Lúc đó Lý Tiểu Đường có lòng tự ái rất cao, cô cũng bởi vì cái chân yếu ớt này mới không vào được đại học chính quy, trong lòng đang vô cùng khổ sở, còn bị người ta giễu cợt như vậy liền trừng mắt nhìn ông mấy lần, rồi đi mất. Ngày đó sau khi về nhà lại nhìn thấy người này cô đã tức giận thế nào, lúc nấu cơm không phải cho muối nhiều thì cũng cho nhiều nước tương, một bữa cơm thôi nhưng Ôn Khác quả thật bị hành hạ quá mức.
Mắt Ôn Khác nhìn người ta đối xứ với mình như vậy liền dở khóc dở cười, nhưng thấy nét mặt tức giận phùng má trợn mắt của cô không hiểu sao trong lòng như có một sợi lông vũ mềm mại lướt qua ngay cả chính ông cũng không thể hiểu được lý do vì sao lại như vậy.
"Không ngờ, dì Đường lúc trẻ lại nghịch ngợm như vậy."
Sau khi nghe đến đoạn này, Ôn Viễn liền nhẹ giọng cảm thán.
Người bên cạnh cũng đáp: ”Cũng khó trách bà thương em như thế, chắc có lẽ bà nhận thấy trên người em có bóng dáng của chính mình."
Bạn học Ôn Viễn bĩu môi hỏi ngược lại: "Em mà nghịch ngợm?"
Ôn tiên sinh liền chau chau mày, không lên tiếng. Ý là cái này còn phải nói nữa sao?
Ôn Viễn lè lưỡi nói tiếp: "Này sau đó thì sao? Anh kể tiếp đi!"
"Sau này cũng không có vấn đề gì nữa cả." Anh lại nói.”Mẹ anh tạm thời đi theo đoàn đến quân khu lân cận thành phố B biểu diễn, trước khi đi còn nhờ ông cụ chăm sóc dì út. Hai người dĩ nhiên là không hợp, nhưng ông cụ không biết làm sao lại rất quan tâm, đợi đến lúc phát hiện thì đã muộn rồi."
"Bà nội có biết không?"
"Có lẽ là biết, nhưng có lẽ cả đời bà chưa từng hỏi ông cụ cái này."
"Còn dì út thì sao? Bà đối với ông nội như thế nào?"
Ôn Hành Chi trầm mặc một lát, mới nhàn nhạt mở miệng: "Chỉ sợ là cũng có cảm tình."
Ôn Viễn không nhịn được mà ho khan, thế thì cũng quá loạn rồi!
"Chỉ là bà rốt cuộc thật nhẫn tâm, sau khi phát hiện tâm tư của mình liền nói với chị gái muốn đến đại học quân chính học bổ túc, cũng ở nơi đó mới quen biết với chú Từ."
Ôn Viễn nghe xong, liền trầm mặc một lúc lâu. Dì Đường không chỉ nhẫn tâm mà còn là một người thông minh. Khi đó, đây chính là biện pháp tốt nhất rồi.
Lại chợt nghe thấy Ôn Hành Chi cười khẽ, cô liền nghiêng đầu sang nhìn anh, anh cười như không cười nói với cô: "Thật ra thì khi đó ông cụ và mẹ anh còn chưa thật sự kết hôn, nếu ông đổi ý, nói không chừng vẫn còn kịp."
"Làm sao có thể!" Ôn Viễn liền mở to hai mắt nhìn anh đáp: ”Coi như ông nội có chịu, thì dì Đường cũng sẽ không đồng ý!"
Vẻ mặt của Ôn Hành Chi cũng rất phức tạp liếc nhìn cô rồi lại nhìn thẳng về phía trước, nhàn nhạt thở dài.”Ông cụ dĩ nhiên sẽ không ngu như vậy, trước tiên là quan tâm đến danh dự của mình, không có vinh dự không có danh tiếng, đời ông cũng coi như xong rồi. Mà tính tình của dì út lại quyết liệt, có lẽ em không biết, từ lúc bà cùng với chú Từ trở về thị trấn A Trấn, nhiều năm như vậy tổng cộng chỉ đến thành phố B có hai lần. Lần trước là lúc mẹ anh qua đời."
Như vậy lần này, chính là vì bọn họ mà đến?
Ôn Viễn kinh ngạc ngẩn người nhìn ra con đường phía trước. Coi như là đã hiểu, tại sao người này lại chắc chắn như vậy khi dì Đường vừa xuất mã, liền có thể đem vấn đề của bọn họ giải quyết.
Câu chuyện của hai người họ khiến lòng của Ôn Viễn gợn lên cơn sóng không nhỏ. Nhưng chuyện của hai người họ, đã bị thời gian mấy chục năm mài dũa, có lẽ đã trở nên bình tâm tĩnh khí, cho dù có mặt đối mặt thì cảm xúc cũng sẽ không dao động quá lớn.
Mà lúc này ở thành phố B, trong nhà cũ của Ôn gia, Lý Tiểu Đường đang cầm một ly trà nóng, đứng ở trên bậc thang, nhìn Ôn Khác đang khom lưng cúi người tỉa cây, cắt lá. Tuy mới đầu tháng hai, có thể đã qua lập xuân, thời tiết ấm áp cũng sắp đến rồi. Trước đó vài ngày trong nhà đang rối tinh rối mù, không còn lòng dạ nào mà để ý tới những cây cảnh này, bà Thành sợ cây bị hỏng nên thừa dịp thời tiết tốt vội vàng chuyển ra ngoài cho cây hít khí trời, cắt tỉa lại cho gọn. Ông cụ cũng nhàn rỗi không chuyện gì làm, liền tự mình ra tay. Hôm nay Lý Tiểu Đường một mình tới đây, thấy ông đang bận, liền đứng ở một bên quan sát.
"Hôm trước tôi nhận được điện thoại của Hành Chi, nói là hôm giao thừa đã mang Ôn Viễn đến thắp hương cho chị."
Ôn Khác chỉ ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Lý Tiểu Đường cũng biết là ông đang tức giận vì năm mới mà thằng nhóc kia không hề gọi một cuộc điện thoại nào về nhà, liền tủm tỉm cười bổ sung: "Nó nhờ tôi để ý đến ông."
Ôn Khác lúc này mới lên tiếng: "Vậy nhờ bà nói với nó, tôi không khiến nó phải quan tâm."
"Lời nói ngây thơ như vậy tôi không thể nói ra được, chính ông gọi điện thoại nói với nó đi."
Ôn Khác cũng không đáp lại, tập trung cắt tỉa vô cùng nghiêm túc, Lý Tiểu Đường nhìn ông một lát, chợt thở dài nói: "Có nhiều lúc tôi nghĩ, người cả đời này ở bên cạnh mình chính là người quan trọng nhất, hơn nữa nếu muốn chết, tôi sẽ chết ở trước mặt của bọn họ."
Ôn Khác liền không đồng ý nhìn bà nói : "Nói bậy."
"Là thật đấy." bà mỉm cười nói tiếp: ”Tôi và Hành Chi rất giống nhau, mỗi lần đưa tiễn một người quan trọng ra đi, đều giống như đã sống qua hết một đời. Cả đời này có thể có được cái gì chứ, cái không khác đó chính là sống chết ly biệt, cho nên sao có thể nói bậy được chứ?" Bà nhìn Ôn Khác, dịu dàng nói: "Có lúc tôi thuờng nghĩ, có phải ông đã đi chiến đấu nhiều năm nên mới không quan tâm đến bốn chữ này rồi. Sinh, tử, cách, biệt này nói tới thì dễ dàng, nhưng chỉ có người đã từng trải qua mới biết nó có nhiều khó khăn thế nào."
Ôn Khác lại vùi đầu tiếp tục cắt tỉa, Lý Tiểu Đường không thấy rõ thái độ của ông, cũng biết là ông đang suy nghĩ, bởi vì động tác trên tay ông đã chậm lại rất nhiều. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau ông liền lên tiếng.
"Bà nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ là muốn cho tôi đừng nữa làm khó thằng ba nữa phải không. Mấy ngày trước còn mắng mỏ tôi, thế nào, sao hôm nay lại chợt đổi phương thức thế?"
"Ừ, tôi cũng không muốn đả động đến người có tâm địa sắt đá như ông." bà vui vẻ nói tiếp: ”Hơn nữa dù sao tôi cũng là phụ nữ, nên cũng có lý do để yếu ớt. Hành Chi so với tôi mạnh mẽ hơn. Ông biết không, từ năm đầu tiên nó đến thị trấn A trấn thăm mộ chị, tôi cũng chưa từng thấy vẻ mặt đau lòng khổ sở của nó lần nào, chứ đừng nói đến khóc."
Ôn khác yên lặng một lúc lâu, mới nói: "Tính tình của nó giống tôi."
"Đúng là vậy." Lý Tiểu Đường lại nói tiếp: ”Khi chị qua đời lúc ấy nó mới là đứa bé mười hai mười ba tuổi, trong tang lễ lại không hề khóc lóc tí nào, sau đó tôi âm thầm hỏi nó, hỏi nó có khổ sở, có khó chịu không. Ông đoán nó đáp thế nào?"
"Nói thế nào chứ?"
"Nó nói khổ sở, nói nó sợ, sợ nhất chính là về sau muốn gặp mẹ, cũng không biết tìm ở đâu." Từ trong hồi ức quay về, Lý Tiểu Đường lại nhìn Ôn Khác nói: ”Cho nên dù ông có đem Ôn Viễn đi xa đến đâu chỉ cần con bé vẫn còn, ông sẽ không thể ngăn cản được nó đâu."
Nói đến cuối cùng có hơi nặng lời, nhưng Lý Tiểu Đường biết, thuốc không nặng toa, sẽ không thể dập tắt được nhiệt tình của ông.
Quả nhiên, Ôn Khác bỏ cây kéo trong tay xuống . Đứng lên, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn một lát, rồi chắp tay sau lưng xoay người đi vào phòng.
Lúc đi lướt qua bà chỉ nghe một tiếng thở dài khe khẽ. Giống như là phiền muộn, lại còn như đã thỏa hiệp.