Sau khi truyền dịch hai ba ngày, bệnh của Ôn Viễn cũng đã đỡ hơn nhiều.
Nhưng xét thấy Ôn tiên sinh "Không thẳng thắn, thành khẩn", cho nên chiến tranh lạnh đơn phương vẫn không kết thúc. Hiện giờ Ôn Hành Chi vẫn không hề sốt ruột mà lại còn tăng thêm mấy phần thích thú.
Năm cũ vừa qua, tết âm lịch cũng sắp đến. Bởi vì Lý Tiểu Đường và Từ Mạc Tu khởi hành vội vàng, nên trong nhà đồ dùng cho năm mới trong nhà cũng chưa được sắm sửa nhiều, vì vậy nếu bọn họ muốn đón năm mới ở chỗ này thì phải đi lên thị trấn một chuyến để mua thêm đồ.
Sáng sớm hôm nay, Ôn Hành Chi lái xe chở Ôn Viễn đi đến siêu thị trung tâm ở thành phố W. Trên đường đi biểu hiện của Ôn tiên sinh đều hết sức bình tĩnh, cho đến lúc đẩy shopping cart đi vào bên trong, nhìn dòng người hối hả tấp nập, chân mày lúc này mới khẽ nhíu lại.
Trước đây về thị trấn A đón năm mới, đều là đêm ba mươi mới tới nơi, khi đó Lý Tiểu Đường và Từ Mạc Tu đều đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, ngay cả sủi cảo trong đêm giao thừa anh cũng không cần động tay động chân, vì vậy rất ít khi phải bận tâm ở phương diện này.
Nhưng tục ngữ nói không sai, không tốn công làm sao ra vấn đề được. Ôn tiên sinh nhìn từng dãy bày đầy hàng hóa, ngẫm nghĩ xem rốt cuộc nên chuẩn bị những thứ gì mới không phụ đêm giao thừa đặc biệt này.
Ôn Viễn thì lại vô cùng nhàn nhã đi ở phía sau, thỉnh thoảng thuận tay lấy một số thứ từ trên kệ hàng cho vào shopping cart, Ôn Hành Chi đánh giá những món hàng mà cô đã chọn, đột nhiên mỉm cười.
Anh nhớ tới lúc trước ở nhà bà đã kể hàng năm mỗi khi đi mua đồ tết đều mang cả Ôn Viễn đi theo, không trách được hiện tại lại có kinh nghiệm như vậy.
Kết quả là, Ôn tiên sinh thả chậm bước chân, tụt lại phía sau Ôn Viễn.
Ôn Viễn muốn bỏ đồ vào shopping cart mới phát hiện không biết từ lúc nào Ôn Hành Chi đã tụt lại đằng sau, liền nghiêng đầu, phồng miệng nhìn anh hỏi: "Sao anh lại ở đi sau em?"
"Thế nào?"
Ôn tiên sinh chau mày thắc mắc, đi tới kéo cô vào bên trong, lúc này vừa vặn lại có một chiếc shopping cart khác ở sau lưng cô vượt lên. Ôn Viễn liếc nhìn, quay đầu lại chỉ vào tầng cao nhất của giá hàng nói với anh: "Em muốn uống sữa tươi, vị chuối tiêu!"
Ôn Hành Chi ngẩng đầu lên nhìn một lát, giá hàng này cao chót vót, anh duỗi thẳng cánh tay còn phải nhón chân lên mới có thể lấy xuống được. Ôn Viễn hài lòng cho sữa tươi vào shopping cart, lại chỉ vào một số đồ dùng khác, đều ở trên tầng cao nhất .
Ôn tiên sinh nhướng nhướng mày, liếc nhìn cô đầy thâm ý nhưng cũng vẫn đi lấy những món mà cô yêu cầu. Bạn học Ôn Viễn thỏa mãn nói: "Được rồi, đi sang chỗ khác thôi."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hả hê, Ôn Hành Chi liền mỉm cười nói: "Đợi tí nữa, còn có thứ quên mua rồi."
Ôn Viễn trợn tròn mắt hỏi: "Cái gì?"
Ôn Hành Chi không lên tiếng, đẩy xe lướt qua đám người đi thẳng tới kệ hàng thứ hai đếm từ dưới lên. Ôn Viễn tò mò đi theo phía sau, chờ đến lúc nhìn thấy thứ mà anh chuẩn bị bỏ vào shopping cart, mặt liền đỏ lên như gấc.
"Anh...Anh mua cái này làm gì?"
"Tất nhiên là cần dùng rồi." Cánh tay dài duỗi đến bên cạnh cô, Ôn Viễn nhìn người nào đó quả thật muốn chết rồi. Cái thứ bắt đầu bằng chữ D này có phải là khắc tinh của cô không? Tại sao mỗi lần tới đều phải đi đến nơi này chứ? !
"Vậy anh nhanh lên một chút!" Ôn Viễn đỏ mặt thúc giục, mua vật này còn cần phải nghiên cứu lâu như vậy sao?
"Xong rồi !"
Cô tùy tiện cho một hộp vào shopping cart, Ôn tiên sinh liền cầm lên quan sát, rất có thâm ý mà nói ra mấy chữ: "Số nhỏ?"
Anh liếc nhìn cô, Ôn Viễn cảm thấy trên cổ thật lạnh, không thể làm gì khác hơn là vô cùng xấu hổ trả về chỗ cũ. Ôn Hành Chi chỉ vểnh vểnh môi, quyết định tự chọn. Ôn Viễn đặc biệt muốn đào cho mình một cái hố để giấu mặt vào đó.
"Được rồi, Ôn Viễn." Anh vỗ vỗ đầu của cô nói: ”Anh sẽ không trách em đâu."
"Em còn lâu mới áy náy!" Cô hung hăng đạp xuống chân của anh một cái, rồi ngẩng đầu, chạm vào nét cười vụt thoáng qua trong mắt anh, không nhịn được mếu máo.”Anh muốn ở trước mặt mọi người trắng trợn trêu chọc em sao! Mục đích của chúng ta là đi mua đồ tết, anh chính là cái đồ hôn quân!"
Hôn quân Ôn tiên sinh đem toàn bộ kháng nghị của cô gái nhỏ thu vào, mặt không đổi sắc ôm cô đi tính tiền: "Đây cũng là đồ tết, hơn nữa....." anh tạm ngừng, lời tiếp theo khiến Ôn Viễn muốn giết người diệt khẩu ngay tại chỗ: ”Là đồ dùng cần thiết."
Sau khi đã mua được đồ dùng cần thiết nhưng buổi tối Ôn tiên sinh cũng không có làm gì cô, điều này làm cho Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại hơi cảm thấy kỳ quái. Không biết có phải là Ôn Hành Chi lo lắng sức khỏe của cô chưa hồi phục, sợ lại bị phát sốt mới như vậy hay không? Đợi đến lúc sức khỏe của cô bình phục hoàn toàn thì cũng đã sắp bước sang năm mới rồi.
Một năm này, Ôn Viễn cảm thấy nó trôi qua quá chậm, cũng quá khó khăn. May mắn là cuối cùng cũng đã sang năm mới, rốt cuộc cô có thể mang những chuyện không vui nhanh chóng vứt bỏ hết, nghênh đón những khởi đầu tốt đẹp hơn.
Ngay sáng sớm của ngày cuối năm Ôn Viễn đã bắt đầu ngồi vo sủi cảo, mặc dù mùi vị vẫn còn kém với bà Thành nhưng tóm lại vẫn có thể ăn được. Mà vị hôn quân kia thì một ngón tay cũng không động, cô làm xong còn vui sướng hài lòng mang đến cho anh xem thử nhưng người nọ chỉ liếc mắt một cái rồi đưa áo khoác cho cô mặc vào, dẫn cô đi ra ngoài.
Ôn Viễn buồn bực, giao thừa cũng là ngày tuyết rơi nặng hạt, anh muốn mang cô đến chỗ nào chứ? Nhưng vừa thấy xe lái về hướng đông của thị trấn A trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Đúng rồi, chắc chắn là đi thăm Lý Nhược Thu?
Núi ở phía đông thị trấn A cũng chỉ hơi cao, càng đi lên tuyết rơi càng dày, tuyết đọng ở nghĩa trang nếu so với chân núi thì phải dày hơn từ một đến hai phân.
Ôn Viễn thở hổn hển dừng lại ở phía trước mộ, nhìn phần mộ đang dần dần bị tuyết bao phủ mới phát hiện đêm ba mươi vẫn còn có người tới đây, bởi vì trước bia mộ vẫn còn một bó hoa tươi vẫn còn mới, chưa bị tuyết phủ kín.
Tay phải của Ôn Hành Chi mang theo một hộp đựng thức ăn, tay trái dắt Ôn Viễn đi đến trước mộ Lý Nhược Thu.
Anh cúi người, lấy tay phủi đi những bông tuyết rơi trên bia mộ, một gương mặt trẻ trung mang theo chút ưu sầu lộ ra ngoài. Lặng lẽ đưa mắt nhìn một lát, sau đó ngồi dậy, mở hộp đựng thức ăn vừa mang tới ra, sau đó lại lấy một bình rượu, cùng ba ly rượu để xuống bên cạnh.
Ôn Viễn trợn tròn mắt nhìn anh hỏi: "Đây là....."
"Anh ở chỗ này đón năm mới nhưng chưa từng đến thăm bà lần nào." Anh nói xong, rót đầy rượu vào ba cái chén.”Lần này tới đây, là bởi vì tối hôm qua chợt nằm mơ."
"Mơ thấy cái gì?" Trốn trong cái áo khoác mang tới, Ôn Viễn tò mò hỏi.
"Là bà về báo mộng." Vừa nói vừa đưa cho cô một ly rượu: .”Trong mơ tóc bà đã bạc trắng, nhìn anh oán trách nói anh là đồ không có lương tâm, để cho bà phải cô đơn hơn hai mươi năm như vậy."
"Bà nội bao nhiêu tuổi, chắc cũng tóc bạc đầy đầu rồi đúng không ?"
Người nào đó không nắm bắt được trọng điểm khờ dại hỏi, nên bị Ôn tiên sinh hừ mũi coi thường.
"Anh thấy nét mặt của bà thật sự rất đáng thương, bảo bà đừng nóng giận, ngày mai sẽ lập tức đến thăm. Nhưng chưa chắc bà đã hài lòng."
"Tại sao vậy?" Bạn học Ôn ngây thơ lại tiếp tục hỏi.
Lúc này Ôn Hành Chi lại đáp: "Bởi vì bà sợ hai người không đủ náo nhiệt, nên liền nói anh có thể tới, nhưng không thể đến một mình, nói thế nào, cũng phải mang con dâu đến cho bà xem mặt."
Bạn học Ôn Viễn đang mải mê nghe, khi nghe đến câu được cuối cùng liền hiểu ra: "Anh...anh dừng lại....."
Ôn tiên sinh không hề bị ảnh hưởng, môi mỏng khẽ nhếch lân, tiếp tục nói: "Cho nên anh mới dẫn em tới đây."
Mặt của Ôn Viễn đỏ lên, muốn xem cô như con ngốc mà đùa giỡn sao! Tuy cô không thông minh, nhưng vừa bắt đầu nghe đã thấy có gì đó không đúng. Với tuổi của bà nội thì sao có thể đầu đầy tóc bạc được chứ. Cho nên nhất định là anh đã lừa gạt cô .
Ôn Viễn ngượng ngùng trừng anh: "Đừng cho là em không biết anh muốn làm gì?"
"Cho nên....." Anh đưa tay ôm lấy eo cô, mang rượu trong cốc rót xuống đất.” Chỉ có thể đồng ý?"
"Đồng ý cái gì?" Người nào đó vẫn tiếp tục ngây thơ.
"Nghe mà không biết rồi sao?" Anh lại nói tiếp: ”Anh đang cầu hôn em đấy."
Nghe đến hai chữ kia, Ôn Viễn suýt chút nữa là lăn xuống núi.
Cô cũng không trông cậy vào người này có thể có một màn cầu hôn lãng mạn, nhưng đại gia anh cũng đừng làm đến mức trang nghiêm như vậy chứ? Ở chỗ này, ngay trước mặt mẹ chồng tương lai đã sớm qua đời. Một vấn đề nhỏ còn không dám cự tuyệt? Chứ đừng nói là vấn đề cầu hôn!
Ôn Viễn muốn khóc rồi, chui đầu vào trong ngực anh nói: "Anh cố ý."
Ở trước mặt mẹ ruột của người ta, cô làm sao dám "Khi dễ" con trai của bà chứ. Người nào đó lại tỏ ra vô lại tiếp tục nói: "Dĩ nhiên sẽ không. Nếu bà ở đây, nhất định sẽ đứng về phía em." Sau đó anh nâng cằm của cô lên nói tiếp: ”Nếu đồng ý, thì uống hết ly rượu này đi."
Ôn Viễn trừng anh.
Còn không phải là cố ý sao? Chén kia cũng cho đã rót xuống đất trước mộ phần của mẹ chồng tương lai , mẹ chồng đã uống hết cô dám không uống sao chứ?
"Uống rượu thì có thể!" Ôn Viễn hít một hơi, nhìn anh nói.”Nhưng về việc anh có thể tuyên bố chính thức vấn đề này đúng thời hạn hay không thì em còn phải suy nghĩ kỹ đã."
Nói xong, hai mắt liền tỏa sáng lấp lánh nhìn anh.
Nhưng thật ngoài dự đoán, anh chỉ cười cười, giơ ly rượu trong tay cụng vào ly của cô một cái, ngay sau đó, liền uống một hơi cạn sạch.
Lúc xuống núi, cuộc khảo sát của Ôn tiên sinh chính thức bắt đầu.
Ôn Viễn để cho anh cõng mình xuống dưới xe, bên ngoài là bởi vì uống rượu nên chóng mặt, nhưng trên thực tế lại bởi vì cảm giác nằm ở trên lưng người này thật quá tốt. Xem ra mấy ngày bị bệnh vừa rồi đã được cõng quen rồi.
Cô tựa vào vai của anh, nhìn những bước chân trầm ổn kia, chợt thở dài: ”Em đồng ý lời cầu hôn của anh thì có ích gì chứ, ông nội vẫn chưa đồng ý đâu."
Cô ở chỗ này vui vẻ mấy ngày, nhưng chung quy vẫn luôn vướng mắc về vấn đề này.
"Anh cưới vợ chứ không phải ông cụ."
Ôn Viễn nghe xong liền ấn vào vai anh hỏi: "Dì Đường thật có thể giải quyết sao? Ông nội sẽ nghe bà hay sao chứ?"
"Mặc kệ ông cụ có nghe hay không, dì nhỏ nhất định sẽ thắng."
"Lợi hại như vậy?" Ôn Viễn cảm thán: ”Chẳng lẽ ông nội vô cùng yêu bà nội, cho nên ngay cả dì Đường cũng rất coi trọng?"
"....."
"Phải rồi, đúng là như vậy! Hai năm qua, mỗi khi vào cuối năm ông nội đều muốn tới thị trấn A thăm dì Đường đấy. Đúng rồi, tại sao không gọi chú Từ là dượng? Chẳng lẽ hai người họ không có kết hôn? Sao lại không kết hôn nhỉ?"
Nghi vấn càng ngày càng nhiều, nhưng lại không thấy Ôn tiên sinh lên tiếng, Ôn Viễn tò mò lắc lắc vai anh, nhưng lại nhận được bốn chữ: "Không được lộn xộn."
Ôn Viễn sững sờ, nhụt chí gục đầu xuống vai anh không nói gì nữa.
Qua thật lâu, đến lúc đi gần đến chân núi thì người nọ mới mở miệng nói: "Dì út đối với ông cụ là một người rất đặc biệt."
"Đặc biệt như thế nào ?"
"Đặc biệt đến....." Ôn Viễn nằm ở trên lưng anh nên không nhìn thấy mắt của Ôn Hành Chi đang híp lại, vẻ mặt cũng thật nặng nề.”Ông cụ rất yêu bà, có lẽ so với mẹ của anh còn nhiều hơn."
Nghe vậy, Ôn Viễn hít vào một hơi khí lạnh, tí nữa từ trên lưng của anh ngã xuống. Ôn Hành Chi xốc cô lên ổn định lại, không nói thêm gì nữa, đến chân núi lấy xe, từ từ lái về nhà.
Trời dần dần bước vào đêm.
Thị trấn A cũng từ từ náo nhiệt, tiếng cười nói và tiếng pháo nổ từ ngoài cửa sổ truyền đến không dứt.
Sau khi ăn sủi cảo xong, Ôn Viễn ngồi ở trên ghế sofa dựa vào Ôn Hành Chi xem tiết mục cuối năm. Nửa canh giờ sau chợt thấy bên ngoài lóe lên ánh pháo hoa.
Ôn Viễn tinh mắt nhìn thấy, dán mặt vào cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, phát hiện ra pháo hoa được bắn ra từ trong thị trấn. Cô vẫn rất thích cái này, nhất thời liền hưng phấn muốn chạy ra đi. Kết quả bị Ôn tiên sinh giơ tay lên túm lại.
"Anh làm gì thế?"
"Rất nhàm chán?"
"Hơi hơi." Cô chu môi nói: ”Cho nên em muốn đi ra ngoài nhìn pháo hoa!"
Ôn Hành Chi ngẫm nghĩ một chút liền đứng lên, để lại một câu chờ anh một lát rồi đi lên lầu. Lúc đi xuống lần nữa trên tay cầm một dây pháo nổ thật dài.
Ôn Viễn thấy vậy, không nhịn được cười nói: "Cái này cùng làm sao so với pháo hoa được, hơn nữa pháo nổ không phải đến mười hai giờ mới đốt sao?"
"Mười hai giờ anh sẽ không rảnh."
Ôn Hành Chi quẳng ra một câu rồi đi tới trong sân. Anh sắn tay áo lên, lấy ra một điếu thuốc cho lên miệng châm lửa. Sau đó đem pháo đặt ở trong sân. Ôn Viễn đứng ở một bên nhìn anh hành động nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ câu mà anh mới vừa nói kia?
Anh sẽ không rảnh? Anh muốn làm cái gì chứ? Ôn Viễn vừa ngẫm nghĩ một lát thì bên tai đã vang lên tiếng pháo nổ đùng đoàng, cô hét lên rồi bịt tai lại, bạo gan nhìn anh nói: "Lưu manh, hôn quân!"
Thật bất hạnh là người kia lại nghe được.
Nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, chậm rãi rít một hơi thuốc rồi nhả khói ra, sau đó gọn gàng linh hoạt dập tắt điều thuốc, đi về phía người nào đó.
Nhìn ánh mắt của anh, Ôn Viễn chợt dự cảm chẳng lành, cả người liền run lên. Cô bịt tai, trốn về phía sau, cho đến người dán lên cửa, không còn đường lui nữa.
Ôn Hành Chi rũ mắt nhìn chăm chú gương mặt đang hồng rực lên của cô, sau đó chợt ghìm chặt hông của cô, tiếng pháo nổ giòn giã xen lẫn tiếng tim đập thình thịch, anh bế bổng cô lên đi thẳng lên lầu hai.