Câu Chuyện Phù Sinh 2

Chương 5: Ô y 4




Vương phủ rất lớn, lớn đủ để khiến cho người khác bước vào phải lạc đường. Vả lại, đêm nay lại rất khác,tất cả gia đinh tỳ nữ trong phủ đều đang bận rộn, xách đèn lồng đi qua đi lại giữa các phòng xám hoảng hốt tìm kiếm đại tiểu thư của họ.

Lão gia nhà họ Vương gấp đến liên tục dậm chân, mắt thấy Thích sử đại nhân sắp đến thăm nhà rồi, bình thường bướng bỉnh tùy hứng thì cũng thôi đi, đúng thời khắc mấu chốt như này, Vương gia cả một đời vinh hoa đều trông mong hết vào nàng, thế mà trong lúc quan trọng, nữ nhi của hắn lại không thấy đâu cả!

Hắn tìm được nàng lại rất dễ dàng.

Trên nóc nhà cao nhất của Vương phủ, nơi tối tăm nhất, đèn đuốc không thể chiếu tới, ánh trăng vừa vặn ẩn sau màn mây, mà trên nóc nhà lại yên tĩnh như thế, đến tiếng thở cũng không nghe được. Vì thế nơi này trở thành nơi an toàn nhất.

Tiểu Khang ngồi trên chỗ tuyết đọng lại ở nóc nhà, không ngừng run rẩy, bên cạnh nàng, là đại tiểu thư của Vương gia đã mất tích kia, đôi mắt trợn lớn, trên vầng trắn bóng loáng đầy đặn là một cái lỗ lớn, máu tươi đã ngưng thành khối, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây còn trắng hơn cả tuyết.

Hắn thậm chí còn không cần dò xét hơi thở của nàng ta, đã biết được nàng ta sống hay là đã chết.

"Không phải ta." Tiểu Khang hơi hơi ngẩng đầu lên, nhưng từ đầu đến cuối đều là bộ dáng sợ hãi rụt rè nhìn hắn: "Nàng tự nhiên đến phòng ta, lấy dầu thắp đổ lên người ta, nói ta nếu như không giao ra chiếc vòng phỉ thúy của nàng thì sẽ đốt chết ta. Nhưng ta đâu có trộm vòng tay của nàng."

Hắn không trả lời, lẳng lặng đợi nàng tiếp tục nói.

"Là tự nàng..." Ánh mắt tiểu Khang chặm vào thi thể Vương tiểu thư, hoảng sợ nói: "Là nàng không cẩn thận dẫm chân lên dầu đổ trên đất, trượt chận đụng phải cái sừng hươu... sau đó liền chết đi. Ta rất sợ hãi, không biết lấy sức lực từ đâu, liền ôm thấy thân thể của tiểu thư, nhẹ nhàng như bay mà đi lên nóc nhà." Nàng nói năng lộn xộn, không biết vì sao lại hỏi một câu: "Ngươi tin ta chứ..."

Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ về hai gò má lạnh buốt của nàng, nói: "Nàng là chim én, đương nhiên là biết bay rồi."

"Chim én?" Nàng tựa như bị nói trúng tâm sự gì đó, nhưng lại không rõ đó là tâm sự gì, ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, sau đó lập tức cúi đầu thật thấp, căng thẳng thì thào: "Phải làm sao, lão gia nhất định sẽ giết chết ta mất..."

Hắn thầm thở dài, ngoại công quả thực sự chưa từng nói dối, ông thực sự đã khiến nàng quên hết quá khứ rồi.

Thế nhưng, nếu như nàng đã quên hết, thì vì sao vẫn cái này. Hắn lấy ra tấm Nguyệt Hạ Cẩm Vân trong lòng, nó vẫn đẹp như thế, nhưng tầng ánh sáng u ám kia tựa như bám vào trên nó, dưới ánh trăng không chút ánh sáng.

Của ta... nàng nhìn thấy nó, một tay đoạt đi, sau đó lại nghi hoặc nói: Vì sao vẫn là một tấm vải thế này?

Hắn nhìn nàng, có chút bi ai lại có hơi thất vọng.

"Nàng vì sao có được tấm vải này?" Hắn hỏi

Nàng ôm chặt tấm Nguyệt Hạ Cẩm Y vào lòng, lắc đầu: "Không biết. Nó vẫn luôn ở đây. Cho dù ta đi đến đâu thì nó đều đi cùng ta, chưa từng chia cắt. Ta chỉ có nó, chỉ có nó mà thôi."



Khi hắn nhìn thấy những giọt nước mắt trong khóe mắt nàng, hắn cảm thấy mũi có hơi cay cay. Đưa ống tay áo lên, lau nước mắt và vết nhem nhuốc trên mặt nàng, khẽ giọng nói: "Vì sao lại đến tìm ta, còn đứa thứ quan trọng như thế cho ta?"

Nàng nghẹn ngào, nửa ngày sau mới run rẩy nói: "Ta chỉ cảm thấy... chỉ có thể đi tìm ngươi."

"Nàng quen ta sao?" Hắn nâng khuôn mặt xấu xí của nàng lên, không chút ghét bỏ.

Lần này, nàng không vội né đi, chỉ ngẩn ngơ nhìn hắn, gật đầu: "Năm ngoái, vào một buổi tối tuyết rơi, ta ở trong cánh cửa, ngươi ở bên ngoài."

Ngọn lửa nhỏ trong mắt hắn vừa vụt tắt. Ký ức của nàng với hắn, chỉ đến năm ngoài mà thôi.

Từ khi nàng rời khỏi nhà, đến khi hắn tìm được nàng, thời gian đổi đời, vạn dặm giang sơn không biết đã đổi qua bao nhiêu chủ, hắn biết tìm nàng phải mất rất nhiều thời gian, nhưng không ngờ rằng lại tìm một mạch cho đến thời Lý Đường. Ngoại công lấy đi ký ức của nàng, cũng cắt đứt luôn khì tức Én yêu trên người nàng. Không có bất cứ con đường tắt nào, hắn chỉ có thể đi qua hết tòa thành này đến tòa thành khác, vượt qua ngọn núi con sông đến ngọn núi con sống khác, đến gần mỗi một người có khả năng là nàng, hết lần này đến lần khác thất vọng, lại cỗ vũ tinh thần để bước thêm đoạn đường tiếp theo, chuyên tâm đến mức quên đi thời gian.

Không có ký ức hay mặt mũi thay đổi hoàn toàn, chỉ cần đến gần, hắn đều có thể nhận ra nàng, đó là bản năng, là thiên tính, cũng giống như nàng cho dù không còn nhớ gì cả cũng không thể quên được tấm Nguyệt Hạ Cẩm Vân kia.

Một nút thắt, trước khi nó được mở ra, thì không cách nào quên được.

Một năm trước, trong một đêm tuyết rơi, hắn dừng chân bên ngoài bức tường ở thành Ích Châu.

Tuyết rơi quá lớn, hệt như lông ngỗng, hắn ngồi trước cánh cửa đóng kín, mượn một góc nhỏ dưới mái hiên, uống cạn ngụm rượu duy nhất còn sót lại trong hồ lô.

Mùi hương nhàn nhạt len lỏi ra ngoài khe cửa, hắn không say, đương nhiên ngửi được. Hắn vốn không có việc gì làm, vì thế liền quay người nhìn qua khe cửa, lại đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt, cũng đang nhìn ra bên ngoài.

Hồ lô rượu của hắn trượt tay rơi xuống đất, lăn xuống bậc thềm.

Người sau cánh cửa, hiển nhiên bị hắn dọa cho khiếp sợ, giọng nói run rẩy: "Bên ngoài là ai?"

Hắn hắng giọng nói: "qua đường. Tuyết lớn quá, không đi được."

Rất lâu sau, sau cánh cửa có giọng nói truyền đến: "Ngươi đến từ đâu?"

"Từ cổng thành phía tây đến, qua ba cây cầu, liền đến đây. Tiếp nữa thì không nhớ nữa." Hắn kể lại.

"Ngươi chưa từng đến Ích Châu?" Giọng nói phía sau cánh cửa có chút kinh ngạc.

"Chưa từng." Hắn biết nàng vì sao lại kinh ngạc, lại không nói ra: "Vì sao lại hỏi như thế?"

"Có chút quen mặt." Nàng dán vào cửa, nhìn kỹ hắn, lại không nhìn ra được manh mối gì, hỏi người khác nhiều quá làm gì, chính nàng không phải cũng không biết mình từ đâu đến sao, đi qua một nơi lại quên đi một nơi.

"Cô nương họ gì?" hắn ngẩng đầu đánh giá cánh cửa trước mắt, tuy rằng chỉ là một cánh cửa của hậu viện, cũng không hề đơn giản cẩu thả, nhất định là gia thế không tầm thường.

"Hạ nhân trong phủ đều không có tên họ." Nàng khẽ giọng nói.

"Ồ." Hắn nghe được tiếng canh khuya từ xa truyền đến: "Đêm đã khuya, cô nương vì sao còn chưa đi ngủ?"

"Họ đều ngủ rồi, ta mới có thể ra ngoài ngắm tuyết xem hoa." Nói đến đây, cảm giác phiền muộn của nàng cũng dần biến mất, lời nói cũng trở nên thoải mái: "Hoa mai sau hậu viện nở rồi, vừa thơm vừa đẹp."

"Ngắm hoa không phải là việc mà ban ngày mới nên làm sao?" hắn chuẩn một phương hướng khác, quả nhirn từ khe cửa có thể nhìn thấy mấy câu hoa mai đỏ đang nở rộ, mượn ánh đèn của ngồi lâu đằng xa, tuyết rơi càng trắng, cánh hoa càng đỏ. Mùi hương vừa rồi, chính là của chúng.

Phía sau cánh cửa rất lâu không có động tĩnh, hắn tưởng nàng đã đi rồi.

"Ban ngày không phải là của ta."



Tiếng thở dài của nàng từ trong khe cửa truyền ra: "Mỗi một người bọn họ đều cười nhạo ta, người như thế, sao có mặt mũi mà đi ngắm hoa ngắm tuyết, nhìn thôi đã là không tôn kính rồi. Tôi chỉ có thể ở trong phòng tạp dịch, ở cúng với đám bụi bẩn kia, mới là đạo lý."

"Ngươi như cô?" hắn khẽ nhíu mày: "Không phải chỉ là ngắm hoa thôi sao, làm gì mà tôn kính hay không."

"Ngươi cũng thích hoa mai chứ?" Nàng chuyển chủ đề.

"Chỉ có lúc tuyết rơi, thì Hoa Mai mới xinh đẹp nhất." Hắn đáp.

"Bên ngoài tối không?"

"Tối."

Sau cánh cửa truyền đến chút động tĩnh, sau đó, hết sức cẩn thận mở cánh cửa, đưa ra ngoài một chiếc lồng đèn.

"Cầm đi đi. Nhưng mà đừng có đến gần, cũng đừng vào trong, cứ ở bên ngoài thôi." Nàng nép phía sau cánh cửa.

Ngoài cửa trong cửa, giữa bọn họ, chỉ cách một cánh cửa như thế.

Hắn cười khổ nhận lấy chiếc đèn lồng.

Cánh cửa vội vàng được đóng lại.

"Trời sáng sẽ trả cho cô." Hắn nhấc chiếc đèn lồng lên, dựa vào cánh cửa mà ngồi, tận hướng hơi âm từ ánh sáng yếu ớt kia.

"Trời sáng thì ngươi nhanh đi đi, ngàn vạn lần đừng ngủ quên, nếu không bị họ phát hiện, không những sẽ đuổi ngươi đi mà còn lấy gậy đánh người nữa đó!" nàng cẩn thận dặn dò.

Hắn cười: "Cảm ơn cô đã cho ta muốn một góc mái hiên và một chiếc đèn lồng."

"Cũng cảm ơn ngươi đã cùng ta thưởng hoa." Nàng rất chân thành, cách một cánh cửa tựa hồ cũng cảm nhận được ý cười trên miệng nàng: "Sau khi trời sáng, ngươi lại phải đi rồi sao?"

Hắn nâng đèn lồng cao lên một chút, cẩn thận đánh giá, nói: "Không đi nữa ta muốn ở lại thành Ích Châu."

"Thật sao? Ở lại làm gì?" Phía sau cánh cửa truyền đến sự vui vẻ không thể giải thích được.

"Còn chưa nghĩ xong, có lẽ là mở một tiệm may nhỏ." Hắn nhìn vào trong khe cửa: "Ta chỉ biết may y phục thôi."

Cho đến khi trời sáng tuyết ngừng rơi, lúc hắn rời đi, nàng cũng không mở hề mở cửa thêm lần nữa, không chịu cho hắn nhìn thấy dáng vẻ của mình, điều này cũng không sao, nàng ở đây, thế là đủ rồi.

"Nàng cứ luôn trốn ta, một năm trước trốn sau cánh cửa, một năm sau trốn ở bên ngoài cửa sổ." Hắn nhớ lại lần nàng chủ động đến tìm gặp hắn: "Nàng đến việc thừa nhận là may quần áo cho mình còn không dám."

"Ta chỉ mặc đồ đen thôi, trước nay đều như thế." Nàng cắn môi: "Bất cứ màu sắc nào khoác lên người ta đều sẽ biến thành màu đen cả. Ta không dám nói với bất kỳ ai, chỉ có thể nói dối, nói rằng y phục đen không thấy bẩn. Mỗi năm đến lễ tết, mọi người đều mặc đủ thứ y phục đẹp đẽ đầy màu sắc để chúc mừng, ta chỉ có thể trốn trong phòng, âm thầm ngưỡng mộ. Ta cũng không thể dừng lại ở một nơi qua lâu, ta sợ bị người khác phát hiện ra bí mật của mình. Ta chỉ biết ta đã sống rất nhiều năm, đi qua rất nhiều nơi, mỗi nơi đều chỉ có thể làm nhưng công việc nặng nề mà người khác không muốn làm." Nàng ngừng lại một chốc, nước mắt rơi xuống trên Nguyệt Hạ Cẩm Vân: "Nó vẫn luôn theo ta, chỉ có lúc không người ta mới đưa nó ra ngắm nó, sờ nó. Ta vẫn thường mơ thấy nó biến thành một bộ y phục xinh đẹp, lúc ta mặc vào soi gương, ta xinh đẹp tựa như là tiên nữ. Nhưng ta tin rằng đây không chỉ là một giấc mộng. Ngươi biết không, ta đã vô số lần đem nó đến trước các tiệm may, nhưng không biết vì sao lại không dám bước thêm một bước nào nữa. Ta sợ những tiếng cười nhạo và ánh mắt trào phúng kia, giống như đao. Mà ngươi, khác với họ."

Đây là ngoại công nói. Hậu quả mà nàng phải chấp nhận đây sao?"

Đã từng là một gương mặt tuyệt thế dung nhan vì nàng mà đổi lấy một giây phút triền miên trên lộc đài, là "Vinh Dự" của chư hầu. Bây giờ, không còn trí nhớ, không còn pháp lực, không có thể hóa thành nguyên hình, chỉ có thể mang theo khuôn mặt xấu xí này loanh quanh chốn trần thế, nhận hết sự nhục mạ và lạnh lùng của thế nhân.

Một năm trước, hắn ở bên ngoài cánh cửa, quyết định ở lại một năm, dùng thời gian một năm để chứng minh, trải qua năm tháng dài đằng đẵng như thế, nàng có thực sự thoát khỏi được tấm "Nguyệt Hạ Cẩm Vân" kia không, nếu như thế, hắn sẽ rất vui, vô cùng vui, sau đó đưa nàng đi, kết thức mọi khổ nạn.

Làm thợ may một năm, mỗi khi có một vị khách đến, trái tim hắn đều nảy lên một nhịp, phát hiện ra đó không phải nàng, mới thở phào nhẹ nhõm.



Hắn biết, nếu như nàng vẫn không thoát khỏi được Nguyệt Hạ Cẩm Vân thì nhất định sẽ đến tìm hắn.

Thứ kéo bọn họ lại với nhau được chôn ở nơi sâu nhất trong lòng đối phương, cho dù không có ký ức không có pháp lực, cũng sẽ ở đó.

Hắn chăm chú nhìn nàng rất lâu, cuối cùng hỏi vấn đề mà hắn không muốn nghe thấy đáp án nhất: "Vì sao phải đợi đến một năm sau, mới đến tìm ta may y phục?"

"Tết Thượng Nguyên Đăng lúc trước, Thích Sử đại nhân ở Trần Châu muốn đế phủ ta làm khác, hắn với lão gia nhà chúng ta là huynh đệ bên ngoài." Nàng lau nước mắt, chậm rãi nói: "Ta nghe nói Thải Phụng hầu hạ cho đại tiểu thư nói, Thích Sử đại nhân là đến Ích Châu để nhận nữ nhi."

"Vậy thì sao chứ?" Hắn không hiểu.

"Thích Sử đại nhân và đại trưởng công chúa quan hệ thân thiết, công chúa có ý muốn nữ nhi của thích sử đại nhân gả cho Tấn vương Lý Trị làm phi tử. Nhưng mà, chuyện tốt chưa thành thì vị tiểu thư đó đã ngã bệnh quy tây. Nàng dùng sức vò lấy phục của mình, Thích Sử đại nhân không cam tâm bỏ đi mối hôn sự này, vì thế liền nghĩ đến nữ nhi của đường đệ mình. Nghe nói đại tiểu thư nhà chúng ta dung mạo có vài phần tương tự với nữ nhi mình, tuổi tác cũng tương đương, cộng thêm việc Tấn vương chưa từng nhìn thấy vị tiểu thư đó, cho nên..."

"Vì thế thích sự đại nhân liền tìm cách trộm long tráo phụng, dùng nữ nhi của đường đệ mình, giả mạo nữ nhi ruột, gả cho Lý Trị." Hắn bừng tỉnh đại ngộ, lại nói: "Điều bí mật như thế, Thải Phượng kia như thế nào lại biết được?"

Thải Phượng là thị tỳ thân cận của đại tiểu thư. Vả lại, đại tiểu thư ngày bình thường bị nuông chiều quá nên tính tình ương ngạnh, không biết kín miệng, mà lão gia lại yêu chiều, hai cha con không chuyện gì không nói, nghĩ đến là biết việc này về sau, không chịu được sự hớn hở trong lòng, nói lộ ra miệng. Ánh mắt của nàng có chút khẩn trương, về sau, Thải Phượng dương dương đắc ý cùng muốn tỷ muội tốt của nàng nói, nàng sắp được đến Trường An tận hưởng vinh hoa phú quý, đại tiểu thư làm Vương phi, nàng là thị tỳ thân cận của đại tiểu thư, tất nhiên phải bồi gả đi. Ta đứng sau bức tường nghe rõ mồn một. Nhưng từ ngày đó về sau, Thải Phượng cùng với người tỷ muội tốt của nàng liền không thấy tăm hơi, trong phủ cũng không ai nhắc tên các nàng.

Hắn trầm mặc hồi lâu, lại nhìn một chút thi thể cứng ngắc của đại tiểu thư Vương gia kia đã cảm thấy khí lực trong cơ thể, từng chút từng chút tán loạn.

Sở dĩ nàng muốn trước ngày lễ Thượng Nguyên Đăng phải may xong y phục là bởi vì muốn khi thứ sử đại nhân đến, sẽ dùng cách làm kinh diễm tứ phương mà "vô tình" xuất hiện trước mặt y, đúng không?"

Nàng vô ý thức lắc đầu, lại gật đầu, hoảng loạn không thôi, lắp bắp nói: "Ta...ta biết ta không phải nằm mơ, tấm vải kia một khi biến thành y phục, thì ta sẽ là một con người hoàn toàn khác. Ta không dám hi vọng quá xa vời, cho dù tương lại chỉ làm một a đầu bồi giá, cũng còn hơn ở phải ở đây, đến việc ngắm hoa cũng phải lén lút âm thầm như thế này."

"Một khuôn mặt, có thể đổi lấy mọi thứ ở tương lai. Nàng vẫn còn suy nghĩ như thế sao?" Hắn thâm trầm nhìn nàng, lại thâm trầm thở dài.

Nàng mãi mãi không thể thoát khỏi được tấm Nguyệt Hạ Cẩm Vân đó... Lời của ngoại công, là đúng sao?

"Ta..." Nàng lại cắn chặt môi, rất lâu sau, mới gật đầu: "Ngươi không phải ta... ngươi sẽ không cách nào hiểu được sự đau khổ của ta. Ta không có gì cả, đến ký ức cũng không, mỗi khi đi qua một nơi nào thì liền quên đi nơi vừa đi qua trước đó, điều có thể ghi nhớ được, trừ khuôn mặt của ta và sự cười nhạo của người khác, chỉ còn có nó mà thôi." Nói rồi, nàng ôm chặt Nguyệt Hạ Cẩm Vân, nước mặt rơi xuống, nói: "Nhưng mà, bây giờ làm thế nào đây. Đại tiểu thư chết rồi..."

Đúng thế, ta không thể hiểu được nàng, điều ta có thể làm, chỉ là hết lần này đến lần khác một mực tin tưởng nàng.

Hắn nhìn nàng ngồi co lại ở trước mặt, thân thể nhỏ bé tuyệt vọng, nói: "Đi theo ta."

13.05.2021