Câu Chuyện Phù Sinh 2

Chương 4: Ô y 3




3.

"Có người, trong đó có người! Trong bức tường a! Ta thấy có người bay ra từ trong bức tường! Là thần tiên sao! Không không, là yêu quái!"

Gã lang thang đầu óc không tỉnh táo khắp người đều là bùn đất bị quan sai đưa đi, ngón tay dơ bẩn vừa kinh hãi vừa không cam tâm chỉ về phía con hẻm càng lúc càng cách xa hắn ở căn nhà cũ nát ở trong con hẻm đó. Cư nhân sống bên bờ Tần Hoài Nam, ai sẽ tin vào một gã nam nhân lang thang đầu đường xó chợ, lúc nào cũng say bét nhè cơ chứ. Con hẻm đó, từng là doanh phòng chuyên dụng của quân đội của nước Ngô ở thành Thạch Đầu. Nhiều năm về sau không còn ai sống ở đó nữa. Quan phủ địa phương từng có ý muốn xây dựng sửa chữa lại để cho dân vào ở, nhưng vì kinh phí không đủ mà gác lại. Một lời đồn khác lại nói, có người trong đêm khuya, từng nhìn thấy vong hồn của sĩ binh quá cố, mặc một thân y phục màu đen lượn lờ quanh đó, hết bóng đen này đến bóng đen khác. Nói tóm lại, con hẻm này trừ cái gã ma rượu lang thang kia và ổ chuột ô chim ra, thì trên cơ bản đều không có ai thèm để tâm đến nó.

Nói nơi này có thần tiên, thì chi bằng nói là gặp ma rồi! Tiếng la hét của cái gã lang thang kia dần chìm trong tiếng gió lạnh trong đêm, không một ai tin vào mấy lời điên khùng của hắn, bởi vì mọi người đều là người bình thường.

Căn nhà nhỏ số ba đếm ngược trong con hẻm, mạng nhện giăng đầy dưới cột nhà, trong sân cỏ dại mọc đầy, đồ vật rơi lung tung, một gốc cây già một bức tường xám cô độc nhìn nhau năm nay qua tháng nọ.

Một bức tường vô cùng bình thường, dù ngươi chú ý đến cái gì cũng sẽ không chú ý đến màu sắc của nó đang bắt đầu loang lổ lung lay như sắp đổ.

Một con chuột nhỏ vừa lừa chạy lọt qua, vận khí vô cùng không tốt, bị một cái chân từ trong bức tường bước ra đạp phải, đau đến mức kêu "chít" một tiếng.

"Ngươi đứng lại cho ta!" trong bức tường truyền đến một âm thanh già nua mà lại rất nghiêm khắc, cái chân đó có hơi chần chừ, thu về lại, chú chuột nhỏ chạy trốn như bay.

Căn nhà cũ ở dưới ánh trăng, tất cả đều như thường.

Hắn đứng trước cánh cổng cao chọc trời, cứ yên lặng đứng như thế, không chịu quay đầu. Ánh mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu, phía sau là chim kêu hoa nở, và tiếng nước róc rách chảy không ngừng, đó là thứ mà hắn không muốn nhìn thấy nhất trong lúc này.

Một mặt khác của cánh cổng, đó là một mặt tường, tồn tại lặng lẽ giữa nhân thế. Trước khi chuyện đó phát sinh, hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bước qua mặt kia của bức tường, thế giới hoàn mỹ tựa tiên cảnh này, chính là nhà của hắn.

"Con đang làm một việc không chút ý nghĩa nào đấy!" đứng sau lưng hắn, chính là ngoại công (ông ngoại) của hắn, cũng chính là thủ lĩnh của nơi này, hắn rất thích sờ vào hai cọng lông mày trắng dài rũ xuống tận vai kia của ông, từ ái mà hiền lành, một thân hắc bào thêu viền vàng vĩnh viễn phú lệ lại đàng hoàng. Nhưng, lúc tức giận thì lại khác, ví như bây giờ, ông nhìn tựa như một lão ma quái tóc trắng áo đen tính tình tệ hại lại không biết lý lẽ.

Hắn nửa ngày cũng không lên tiếng, rất lâu sau mới nặn ra mấy chữ: "Con chỉ là muốn đi xem thử."

"Xem cũng không được!" ông ngoại dùng sức lấy chiệc gậy chống chọt chọt xuống đất, tựa như mặt đất chính đó chính là đứa ngoại tôn của ông.

"Nàng một mình ở bên ngoài." Hắn cắn răng.

"Nó đã không phải là một phần của chúng ta nữa rồi." Ông ngoại dừng chọt cây gậy lại: "Ba tấm Nguyệt Hạ Cẩm Vân, bị nó hủy hai tấm, không những hủy rồi, còn khiến cho toàn tộc ta đều phải chịu nhục nhã, mang tiếng xấu một đời! Ta cấm túc nó, đã là hình phạt nhẹ nhất rồi, con..."

Hắn đột nhiên quay người lại, "Bộp" một tiếng quỳ xuống đất: "Ông ngoại, lén lút thả nàng đi là con không đúng. Nhưng mà, từ triều đại nhà Châu người cấm túc nàng, nàng ngày ngày đều sám hối, đã biết sai rồi, vì sao không thể cho nàng thêm một lần cơ hội!"

"Nó nếu như biết sai, thì sao sau khi con tự ý thả nó đi, lại trộm luốn tấm Nguyệt Hạ Cẩm Vân thứ ba, rồi chuồn êm như thế?!" Ngoại công tức đến mức lông mày cũng run lên, ngón tay dí vào đầu đứa ngoại tôn, "Cái đứa ngốc nhà con, ngoại công nói với con nhiều lần như thế, cho dù là khuôn mặt thế nào, thì cũng chỉ là một khuôn mặt mà thôi. Nó một ngày không hiểu được đạo lý đó, thì một ngày không thể đi ra khỏi lồng giam được. Con tưởng ràng con là cứu được nó rồi sao?" Ông ngẩng đầu nhìn cảnh cổng ngăn đôi giữa hai thế giới, đỡ đứa ngoại tôn dậy, thở dài: "Nó không xứng là người trong lòng của con. Trong nhà còn nhiều nữ quyến như thế, đừng nên bướng bỉnh không chịu tỉnh ngộ nữa. Huống hồ, còn rất nhiều y phục phải may cho kịp, để tặng cho những người xứng đáng có được, con nên đặt tâm tư vào trong chính sự đi."

"Nàng trộm đi Nguyệt Hạ Cẩm Vân?" hắn không chịu tin, nếu như hắn tin, chẳng khác gì hung hăng tự đâm một đao vào tim mình.

"Ngoại công có khi nào đổ oan cho người khác chưa!" Đối diện với phản ứng của đứa ngoại tôn, ông lão thở phào một hơi, vỗ vỗ vai hắn: "Đây chính là báo đáp của nó với con đó. Đồng thời, nó cũng phải tiếp nhận hậu quả của hành vi mà nó làm ra."

Nhà của hắn, bầu trời xanh mây tắng vĩnh viễn, không có gió lạnh mưa mù, không có đêm đen dài đằng đẵng, không nóng bức rét muốt, nhưng hôm nay, tất cả đều có rồi, nó đang âm thầm diễn ra trong thân thể hắn.

"Ta đã từng này tuổi rồi, không thể thời thời khắc khắc đều quản con được. Con cũng đã lớn rồi, đừng nên động một chút liền muốn bỏ nhà ra đi. Con xem, tối qua con dây dưa với người giữ cửa, liền bị người lạ ở bên ngoài nhìn thấy. May sao họ đều xem hắn là kẻ điên nên không quan tâm, nếu không, thì hành tung của chúng ta mà để cho các cao nhân có đạo hành biết được, thì sẽ phải gánh lấy phiền phức lớn đó." Ông cho rằng ngoại tôn của mình đã triệt để hiểu rồi, ngữ khí cũng hòa hoãn không ít."Quay về đi, ta chỉ có được một ngoại tôn là con thôi."

Hắn kéo tay ngoại công đang đặt trên vai mình, chậm rãi dịch ra, nói: "Con đi tìm Nguyệt Hạ Cẩm Vân về lại."

"Không cần đâu." Ngoại công xua tay, sự đau lòng nhức óc và đa mưu túc trí cùng lúc đan xen trên khuôn mặt già nua của ông nói: "Ta đã sớm hạ phép lên trên đó rồi, một khi có người lấy đi tấm Nguyệt Hạ Cẩm Vân còn lại khi chưa được cho phép, thì chỉ cần nó bước ra khỏi cửa thì tấm vải đó đã chết rồi, không thể dùng được nữa. Ngoài ra, nó cũng không còn đường để đi nữa, cái nhà này, không cần nó nữa rồi. Mà nó, cũng không cần có bất cứ ký ức gì về chúng ta nữa."

Hắn kinh ngạc, hai bàn tay lặng lẽ nắm chặt.

"Coi nó như chưa từng tồn tại đi. Sau này, nó ở bên ngoài, con ở bên trong, mãi mãi không còn tương giao nữa." Ngoại công ngẩng đầu thở dài, từ lần đầu tiên nó khoác Nguyệt Hạ Cẩm Vân lên người, sau đó không cách nào cởi ra được nữa.

Hắn đi theo ngoại công trở về, suốt chặng đường không nói một lời.

Mấy tiểu cô nương thân mình mềm mại cũng khoác một thân hắc y chạy từ trên cầu xuống, hướng về họ hành lễ, chào một tiếng: "Tộc trưởng", lại lén lút đánh giá hắn bên cạnh, khuôn mặt ửng hồng, vội vàng lướt đi, chỉ lưu lại tiếng cười nói lanh lảnh, ngọn liễu rũ khẽ lay động, sóng xanh dập dờn.

Trong nhà này, bất luận là nam hay nữ, đều không phân chia xấu đẹp, bởi vì mỗi người bọn họ đều rất xinh đẹp, cho dù đến cái tuổi như ngoại công, thì cũng là một dáng vẻ đoan chính anh tuấn, không thể nào là một ông lão xấu xí được.

Chỉ là y phục trên người họ, vĩnh viễn chỉ có một loại màu sắc, đó là màu đen. Bởi vì bất cứ một màu sắc nào, chỉ cần đặt lên người họ đều sẽ biến thành màu đen.

Chuyện họ am hiểu nhất chính là may y phục, có đôi khi tự mình dệt, có khi là đi mua vải vóc từ cửa hàng bên ngoài, may ra đủ loại y phục, trong ngày trăng tròn, sẽ đem ra tặng cho những người không có y phục mặc. Những con người lấy da làm áo ngoài kia, cứ tưởng là Bồ Tát hiển linh, đều cảm động đến rơi nước mắt.

Ngoại công nói như thế này, chúng ta tuy là yêu quái, nhưng cũng không khác biệt gì so với thần tiền, một bộ y phục, cũng là một biểu hiện của lòng từ bi.

Một cuộc sống như thế, không phải rất tốt sao.

Cho nên ông không thể hiểu nổi hành vi của nàng, lý tưởng của nàng.

Nguyệt Hạ Cẩm Vân, là thần vật mà các đời tổ tiên nhà hắn chế tạo ra, nó là vật sống, một tấm chỉ có thể dùng một lần.

Mặc y phục được may từ Nguyệt Hạ Cẩm Vân, thì cho dù là người xấu xí đến ngần nào, cũng có thể trở nên khuynh quốc khuynh thành, luận việc hóa mục nát thành thần kỳ, nó hoàn toàn xứng đáng. Nó là bảo bối trong nhà, chỉ có đúng ba tấm.

Lúc nàng trộm đi Nguyệt Hạ Cẩm Vân thứ nhất, triều đại Ân Thương Vương đang bước trên con đường đi đến hủy diệt, nàng với Trụ Vương tựa như keo như sơn, ao rượu rừng thịt, đàn ca hát múa. Danh xưng Đát Kỷ, diễm tuyệt thiên hạ, cũng tuyệt luôn thiện hạ của Trụ Vương. Lúc Võ vương đại quân phá thành, Trụ Vương tự thiêu, nàng ta chạy trốn, lúc gần đi còn không quên đem hết tội danh giá họ cho một con hồ ly tinh xui xẻo.

Nàng ta cử tưởng rằng mình đã trốn được, cuối cùng vẫn bị người nhà tìm về. Thu hồi lại Nguyệt Hạ Cẩm Vân đã chết, nàng ta thì bị đánh hoá về nguyên hình. Ngoại công tức giận, nàng ta khóc lóc thảm thiết, đau khổ khẩn cầu, niệm tình nàng ta mới vi phạm lần đầu, ngoại công phạt nàng ta mang xích sắc lên chân, đi quét hoa rơi hai trăm sáu mười lăm năm.

Tất cả mọi người đều cho rằng nàng ta đã sớm an phận, ngoại công nhân hậu, thả cho nàng được tự do.

Lúc nàng ta trộm đi tấm Nguyệt Hạ Cẩm Vân thứ hai, giang sơn của Chu U vương đã lung lay sắp đổ, vì muốn có được một tiếng cười của nàng ta, mà chiến tranh liên miên chọc ghẹo các chư hầu.

Trước đêm nàng cùng vị vua của mình chạy nạn đến Ly Sơn, nàng lại bị bắt về.

Ngoại công gọi những người nhà đi được phái đi tìm tông tích của nàng mắng một trận, rằng hành sự bất lực, tốn nhiều thời gian như thế mới tìm được yêu nghiệt này, phạt nhịn ăn một tháng. Còn về phần nàng, cầm tù chung thân, không được đặc xá.

Hắn còn nhớ mỗi một lần đi gặp nàng, nàng đều đang khóc, núp ở nơi tối nhất trong ngục, không chịu gặp mặt.

"Nàng đã là người xinh đẹp nhất trong nhà rồi, tội gì còn muốn Nguyệt Hạ Cẩm Vân nữa." Hắn hỏi nàng.

Câu trả lời của nàng ta: "Còn chưa đủ".

Như thế nào mới gọi là đủ?

"Muốn các nam tử tay nắm thiên hạ ngoài kia, vì ta mà trầm mê."

"Ở bên ngoài, thực sự tốt như thế sao?"

"Ta chán ngán cuộc sống nơi đây, giống như một vùng nước chết. Tuyết rơi dưới trăng, vì tặng y phục cho người nghèo mà hối hả, mãi mãi không bằng niềm vui khi một ánh mắt không vui của ta, lại có thể khiến cho đầu người rơi đầy đất."

Hắn đương muốn nói, nàng thay đổi rồi, hoặc là, nàng chà đạp giá trị của Nguyệt Hạ Cẩm Vân, lại hoặc là, nàng để cho khuôn mặt mình biến thành vũ khí ác độc nhất.

Nhưng, hắn một lời cũng không có nói gì, tâm sự nặng nề rời khỏi ngục thất.

Qua nhiều năm như thế, hắn cứ tưởng nàng đã thực sự an phận rồi.

Nàng mỗi ngày đều ở trong tù cắt vải may y phục, ánh mắt nhìn hắn vẫn thanh tịnh sạch sẽ như trước kia nhìn hắn.

Ngày đó, nàng đau khổ cầu xin hắn: "Thả ta ra đi, cầu xin huynh, chúng ta cùng ra thế giới bên ngoài sống, ngoại công mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho ta, huynh thực sự đành lòng để ta ở cái nơi mãi mãi không thấy ánh mặt trời này cô độc suốt quãng đời còn lại sao?"

Hắn không thể, đương nhiên là không thể. Rất lâu trước đó, thời gian trừng phạt nàng đã nên kết thúc rồi, chí ít thì trong lòng hắn nghĩ như vậy. Đối với người mình thích, thì luôn luôn có thể dễ dàng tha thứ, thậm chí là dung túng. Đặc tính này, không phân biệt thần tiên yêu quái hay phàm nhân, ở đâu cũng đều như thế.

Sau đó, hắn mạo hiểm đi trộm chìa khóa từ ngoại công, thả nàng ra.

Nàng nói sau khi nàng chạy đi, sẽ ở một quán trà bên ngoài đợi hắn. Sau khi xác định không có truy binh thì hãy tới đó tìm nàng.

Trên thực tế, không hề có truy binh nào, đối với chuyện này, ngoại công thậm chí còn không cảm thấy quá bực tức, chỉ nói, tùy nàng ta. Chỉ là khi biết được hắn muốn rời khỏi nhà tìm nàng thì ông mới thực sự bốc hỏa.

Ngoại công cứ tưởng, sau khi hắn biết được chân tướng thì sẽ chịu dừng chân.

Hôm nay, lời cuối cùng hắn nói với ngoại công chính là: "Con biết nên làm thế nào rồi."

Tối hôm đó, người đánh canh đi ngang qua con hẻm,nhìn thấy một cái bóng đen từ căn nhà cũ thứ ba đếm ngược xông ra, giống như tia sét bay ngang qua ánh trăng tròn.

Một tháng sau, trong con hẻm có một vị đạo sĩ gầy trơ xương đến, theo sau hắn là cái gã lang thang điên điên khùng khùng nọ.

"Nơi nào có yêu quái?" Đạo sĩ huơ cây phất trần, từng cái nhấc tay nhấc chân đều quang minh lẫm liệt.

"Căn nhà cũ thứ ba đếm ngược, trong bức tường!" Gã lang thang chỉ rõ ràng phương hướng.

Đêm hôm đó, có gian nhà nào đó trong con hẻm bị bốc cháy, những người vì kinh hãi mà tỉnh giấc nhao nhao chạy đến, nhưng không làm sao cho được vì thế lửa quá mạnh, không thể đến gần, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn biển lửa cán quấy khắp bốn phương, may sao trong nhà không có người ở. Thế nhưng, rõ ràng là ngồi nhà không người ở, hết lần này đến lần khác, lại có người nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, hỗn loạn không chịu nổi.

Thẳng đến bình minh, trận hỏa hoạn mới dần tắt đi, mọi người nhìn thấy một màn vô cùng cổ quái. Căn nhà vốn đã nên cháy thành tro, thế mà lại không chút hư hỏng gì, thậm chí là mạng nhện ở dưới nóc nhà cũng không hề lay động. Thế nhưng, mọi người rõ ràng đều nhìn thấy cả đêm lửa cháy đỏ rực. Bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, chẳng lẽ họ đều đang nằm mơ cùng một giấc, mơ thấy căn nhà kia bị cháy sao?

Có mấy người lớn gan, đi vào tra xét xung quanh, làm gì có nơi nào có dấu tích bị lửa đốt cháy, điều khác biệt duy nhất đó là bức tường đối diện cây già bên kia, tường xám sụp đổ, cát đá bị vỡ thành từng mảnh. Ở giữa, nhìn thấy từng đốm đen rải rác, tiến lên nhìn kỹ, là những con chim Én đã chết, lớn có nhỏ có, cả thảy cũng phải mấy chục con. Có một con lớn nhất trong đó, nhúm lông trên đầu bạc trắng, đôi mày còn có hai sợi trắng rũ xuống, rất dài rất dài.

Không ai có thể giải thích được, vì sao dưới bức tường nát lại có nhiều chim Én như thế. Có người nói, đây là do những vong hồn của các binh sĩ năm xưa hóa thành, bởi vì những binh sĩ đó đều mặc chiến y màu đen; cũng có người nói, những con chim Én đó đều là yêu quái, ban ngày ở trong bức tường tu dưỡng, đến đêm hoá thành hình người, ra ngoài tác quái.

Tóm lại, Chuyện này bị coi như là một chuyện không lớn cũng không nhỏ, cũng không ai giải quyết được gì.

Thời đại này, là chuyện của con người con không quản được, ai lại đi để tâm đến mấy con chim Én cơ chứ.

Nghe nói, sau này có người vào ở trong con hẻm đó, còn là quan lớn hiển hách, gia môn vọng tộc. Bất luận bọn họ có họ Vương hay họ Tạ, thì sự có mặt của họ đều khiến cho con hẻm này đột nhiên trở nên rực rỡ, lưu danh sử sách. Trận hỏa hoạn kỳ lạ và cái chết của những con chim Én, trong tiếng ca của nhà phú hộ, bị gió thổi vào trong dòng sông của thời gian, không còn chút tung tích.

Những còn người lang thang đầu đường xó chợ, vẫn đến rồi đi, đi rồi lại đến, bị chết cóng trong đêm lạnh, cũng không phải số ít, chỉ là, sẽ không còn có người nào ở trong đêm đen dưới vầng trăng tròn, âm thầm đặt một bộ y phục ấm áp bên cạnh bọn họ nữa.

13.4.2021