Câu Chuyện Nào Đã Khiến Bạn Đọc Cảm Thấy Sảng Khoái Nhất?

Chương 7




12.

Ngày hôm sau, tôi và Chung Dữ đi lấy chứng nhận ly hôn.

Như lời hứa, tôi đưa hắn đến hiện trường vụ cháy.

Bên ngoài bị phong tỏa, vẫn có người theo dõi, chúng tôi vốn ngất xỉu ở tầng trệt, căn bản cả hai không lên trên.

Tôi thở dài tiếc nuối: "Không ngờ mọi thứ ở đây lại như thế này. Trở về đi, rồi anh nghĩ xem có cách nào lén lên phía trên."

Hắn thất vọng gật đầu: " Chỉ có thể vậy thôi."

Tôi mơ hồ cảm thấy thời gian hoán đồi càng ngày càng gần.

Tôi phải tranh thủ thời gian này.

Tối đó, tôi đến " Tổ Ấm tình yêu" của Chung Dữ với Hồ Duyệt.

Đây là lần đầu tiên, tôi chủ động kiếm cô ta sau nhiều ngày như vậy.

Từ xa đã thấy, cô ta vui vẻ, mặc một chiếc váy ngây thơ, rất tinh tế, đợi tôi ở dưới nhà.

Dưới cơn mưa nhẹ, cô ta trông như một bông hoa bách hợp.

Ngồi trong xe, tôi lấy rượu đã chuẩn bị ra, uống hai ngụm, rồi đổ thêm một ít lên người.

Sau đó, lảo đảo, đi về phía cô ta.

"A Dữ!"

Cô ta cười ngọt ngào nhìn tôi.

Tôi hiểu rằng, hành động thành công hay thất bại là lúc này.

Muốn đánh bại người đàn bà si tình, chỉ có một cách, đó là chà đạp tình yêu của cô ta

Biến tình yêu sâu sắc của cô ta, thành một lưỡi d.a.o s.ắ.c bén, xuyên thẳng vào tim!

Tôi lại gần, đưa tay chạm vào khuôn mặt cô ta, choáng váng kêu lên: "Lâm Kiều, em về rồi ư..."

Ngay lúc đó, tôi thấy rõ nụ cười của Hồ Duyệt đã cứng lại.

Tôi ôm cô ta thủ thỉ: "Lâm Kiều.. hôm nay em thật đẹp a... Đã lâu rồi không thấy em ra đón khi anh về, còn giận anh sao?"

Thân thể Hồ Duyệt run rẩy, hỏi tôi: "Anh... anh... gọi tên gì?"

"Lâm Kiều, sao vậy?"

"ANH NHÌN KỸ XEM TÔI LÀ AI??"

Hồ Duyệt phát điên túm lấy cổ áo tôi, buộc tôi phải nhìn cho rõ.

"Tôi là Duyệt Duyệt!!! Tôi là Duyệt Duyệt!!! Chung Dữ, sao anh có thể gọi tên cô ta? Người anh yêu nhất rõ ràng là tôi mà!!"

"Cái Gì?"

Tôi nheo mắt, loạng choạng, chồm lên muốn ôm cô ta.

"Em tức giận đúng không? Em giận vì anh ở cùng Hồ Duyệt sao? Đừng tức giận được không? Anh sao có thể yêu cô ta được? Anh chỉ chơi qua đường cô ta. Anh sẽ không cưới cô ta, anh chỉ nói dối để cô ta đi theo lấy lòng Yoshino, giúp anh huy động vốn thôi!"

Hồ Duyệt suy sụp.

"Anh... anh nói cái gì?"

"Lâm Kiều, em cho rằng anh làm sai sao? Thế nhưng nếu không làm vậy, công ty của anh sẽ không vực dậy được. Vậy thì em và cục cưng sao có thể sống tốt. Đừng trách anh, được không? Vợ ơi?"

Một lực mạnh xô tôi té xuống, tôi ngồi bệt dưới đất nhìn cô ta một cách khó hiểu.

Cô ta bật khóc, vẻ mặt vặn vẹo.

"Chung Dữ! Sao anh có thể đối xử với tôi như thế này? Sao anh có thể thay lòng đổi dạ! Tôi yêu anh nhiều như vậy, để bên anh tôi chấp nhận ly hôn, tôi vì anh chấp nhận mang tiếng xấu.."

"Sao anh có thể lừa gạt tôi? Vì anh... Tôi suýt mất mạng!! Anh có biết Yoshino biến thái như thế nào không? Tôi vì anh, làm bạn gái hắn ta, phải làm hắn ta hài lòng, tôi mỗi ngày đều thấy rất kinh tởm."

"Tất cả đều là âm mưu của anh!!! Anh lừa tôi! Anh lừa tôi!!!!"

Cô ta khóc to, hét lên rồi chạy ra ngoài.

Trong mưa tà váy trắng bay phấp phới, như một đoá hoa bách hợp mỏng manh xinh đẹp..

Xôn xao một tiếng va chạm lớn, cô ta bị hất bay lên.

13.

Ngày hôm sau trở về nhà.

Vừa vào nhà, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Ba Chung Dữ đã trở về từ nước ngoài.

Người đàn ông này so với Chung Dữ, có chỉ số IQ cao hơn nhiều.

Tôi có thể lừa được Chung Dữ và mẹ Chung, nhưng không chắc, có thể lừa được ông ta.

"A Dữ, tới đây ăn sáng."

Ông ta nhàn nhạt lên tiếng, làm cho tôi dựng hết tóc gáy.

Mẹ Chung và Chung Dữ đã ngồi xuống, ba người họ lần lượt nhìn tôi.

Tôi ngồi xuống, cẩn thận đối phó, cuối cùng cũng xong bữa cơm này.

9 giờ, lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại, tôi từ cửa sau trốn ra.

Để đối phó mọi tình huống bất ngờ, tôi đã thu dọn tất cả,sẵn sàng bỏ đi bất cứ lúc nào.

Tôi lên xe, nhanh chóng chạy tới khách sạn để hành lý.

Về phần con gái, con bé cũng là người của nhà họ Chung, bọn họ sẽ không làm tổn thương con bé.

Xe chạy đến cổng biệt thự, một chiếc ô tô màu đen, bất ngờ lao ra tông thẳng vào xe tôi. Túi khí an toàn ngay lập tức bung ra.

Nhưng tôi vẫn bị choáng váng.

Tiêu đời!!! không thể trốn rồi.

Khi tỉnh lại, tôi thực sự đã bị bắt.

Chung Dữ và Ba Chung đứng trước mặt, nhìn tôi một cách bình tĩnh.

Bố Chung thấy tôi từ từ mở mắt, miệng ông ta mỉm cười như không hỏi: "Cảm thấy thế nào hả, Lâm Kiều?"

Xem ra ông ta đã cùng Chung Dữ nói chuyện. Mà bữa ăn vừa rồi, đã vạch trần thân phận của tôi.

Không, không thể thừa nhận.

Một khi tôi thừa nhận mình là Lâm Kiều, tất cả sẽ kết thúc.

Dù có bị cắn chết cũng phải nhận mình là Chung Dữ, họ sẽ không dám giết tôi. Và khi đó tôi mới có cơ hội thoát!

Tôi chậm rãi mở miệng: "Ba, Lâm Kiều, đã xảy ra chuyện gì?"

Ba Chung cười lạnh một tiếng: "Lâm Kiều, cô có thể lừa được tất cả mọi người, nhưng sẽ không lừa được tôi! Nói cho tôi biết, cô đã dùng tà thuật gì để hoán đổi thân xác với con trai của tôi?"

"Hoán đổi thân xác cái gì? Con không hiểu."

"Lâm Kiều!" Chung Dữ nghiến răng nghiến lợi nhìn ta chằm chằm: "Cô còn muốn giả bộ sao? Mấy ngày trước, thân thể tôi yếu ớt, mới bị cô xoay vòng vòng. Còn giờ, cô không chạy được đâu!"

"Ba không cần nhiều lời với cô ta? Chúng ta trực tiếp tới toà nhà xem có thể hoán đổi về được không!"

Ba Chung gật đầu: "Được."

Tôi quá yếu không chống lại bọn họ được, nên đã bị họ khiêng, kéo đến hiện trường vụ cháy.

Một mớ hỗn độn ở đó.

Chung Dữ vội vàng yêu cầu mọi người đặt chúng tôi vào vị trí đã ngất xỉu trước đó. Nhưng đợi cả buổi, cũng không có gì xảy ra!

"Tại sao lại như thế này?"

Hắn thở hổn hển, túm lấy cổ tôi: "Rốt cục cô làm như thế nào để hoán đổi hả????"

Sao tôi biết được. (HỎI TÁC GIẢ NHA)

Chuyện ông trời quyết định như nào, không phải là thứ tôi có thể kiểm soát!

Tôi lắc đầu "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì."

Chung Dữ tức muốn ch.ế.t.

Ba Chung lạnh lùng tôi hồi lâu, rồi chợt nở nụ cười.

"Nếu cô không nói, tôi có cách khiến cô phải nói, chẳng qua đến lúc, đừng hối hận."

Nụ cười lạnh của ông ta làm tôi nổi da gà.

Thế nhưng, tôi cũng chắc rằng, đây là cơ thể của con trai ông ta, dù có làm gì đi nữa ông ta cũng sẽ không làm tổn hại cái cơ thể này!!

Tôi lắc đầu: "Con không biết phải nói gì! Ba, con là Chung Dữ, con của ba!"

Ông ta cười lạnh.

"Vậy thì đi thôi nào."

~~~~~~~ ~~~~~~~ ~~~~~~~ ~~~~~~

Ăn vội ly mì rồi tranh thủ up.. có gì sai xót mọi người bỏ qua nha