Cậu Bạn Thích Tôi Mười Chín Năm Kết Hôn Rồi

Chương 5




Khi tôi học lớp 8 (năm hai trung học cơ sở)


Tiếu Tùng vinh quang trở thành học sinh trung học, đồng thời vinh quang gia nhập đội quân được xe bus đưa đi học quân sự, tham gia vào khóa huấn luyện quân sự đầu tiên của cuộc đời.


Đến khi được xe bus đưa về tới nhà, đen đi không ít, tôi an ủi cậu ấy:


"Mình đây năm ấy dưỡng một năm mới trắng lại được, cậu đừng sợ, một năm sẽ qua nhanh thôi."


Nhưng Tiếu Tùng lại không thèm quan tâm đáp: "Đen thì đen chứ sao."


Sau đó cuộc sống lại bắt đầu theo quỹ đạo ngày trước, cậy ấy sau khi tan học thì đứng đợi ở cửa lớp tôi, hai đứa tôi trên đường sẽ chơi kéo búa bao, cậu ấy lại bắt đầu thường xuyên thua, thường xuyên đeo cặp sách giúp tôi.


Thường nghe cặp sách nặng quá sẽ làm trẻ em bị cong lưng, sẽ không cao nổi nhưng Tiếu Tùng đã đeo cặp sách cho tôi bao nhiêu năm trời, cái cặp nặng như chì của tôi cũng không cản nổi cậu ấy.


Bắt đầu từ năm lớp chín, cậu ấy không ngừng cao lên như gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không vậy, tôi rất sợ rằng cậu ấy sẽ cao đến trời mất.


Trước đây khi hai chúng tôi xếp hàng, tôi đo đỉnh đầu tôi ngang mắt cậu ấy, sau đó đỉnh đầu tôi tới cằm cậu ấy, lần sau cùng tôi đo, đỉnh đầu tôi chỉ tới xương quai xanh của cậu ấy.


Phòng học của Tiếu Tùng ở tầng trệt của dãy phòng học, tôi thường vào giờ ra chơi hay giờ nghỉ trưa đi tìm cậu ấy, nhân tiện đưa cho cậu ấy chút đồ ăn.


Sau khi đi vài lần thì tôi phát hiện trên đường đi có vài bạn nữ nhìn tôi chỉ chỉ trỏ trỏ, lúc đầu tôi còn hơi hoảng hốt, sau đó tôi cứ thế nhìn thẳng vào bọn họ, bọn họ liền ngó trời ngó đất chứ không dám nhìn tôi nữa.


Có một ngày, tôi cầm hai trái táo đi tìm Tiếu Tùng, vừa lên lầu thì đụng phải một bạn nam, bạn nam đó vừa nhìn tôi một cái thì lập tức xoay người, tôi nghĩ tôi không thể nào giống giáo viên chủ nhiệm của cậu ta được, dù gì tôi cũng đang mặc đồng phục học sinh mà.


Cậu bạn ấy chạy đến cửa phòng học tôi muốn đến, hưng phấn gào ầm lên:


"Tiếu Tùng Tiếu Tùng, đến tìm cậu kìa."


Vừa nói còn vừa nháy mắt loạn xạ, sau đó lại chạy đến trước mặt tôi hi hi ha ha nói: "Ra ngay đó".


Tôi gật đầu nói: "Cám ơn em trai."


Cậu bạn ấy nói xong không cần không cần cám ơn rồi chạy đi.


Tiếu Tùng ra lấy một trái táo trên tay tôi cắn một miếng.


Tôi nói: "Tiếu Tùng, từ nhỏ đến lớn tất cả trái cây cậu ăn hình như đều là do mình đưa cho, mình không nhắc thì cậu không nhớ mà ăn. Mẹ mình nói ăn nhiều trái cây tốt cho sức khỏe đó."


Tiếu Tùng nói: "Cậu đưa là đủ nhiều rồi."


Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy: "Biết mình tốt với cậu là được, sau này lấy vợ rồi đừng quên mình đấy."


Tiếu Tùng trừng mắt với tôi một cái.


Ăn xong trái táo, tôi nói cậu về đi, mình đi đây.


Cậu ấy ừ một tiếng, nhét lõi trái táo vào tay tôi rồi quay người bước vào lớp.


Khi tôi bực bội cầm lõi trái táo quay người bước đi thì có ba cô bạn nhỏ nhìn thấy tôi và lõi trái táo trên tay tôi.


Tôi đi qua vài bước liền nghe thấy tiếng thì thào phía sau lưng: "Cậu ấy đối xử với bạn gái chẳng tốt chút nào cả, cậu nghĩ coi có khi nào đây chỉ là một "cái đuôi" không?"


Tôi nghĩ dù gì cũng lớn hơn bọn họ một tuổi, bọn họ nói gì tôi nghe không phải không hiểu, tôi ngay lập tức quay người nhìn bọn họ, tôi nói: "Đuôi cái gì mà đuôi, mình là chị gái của cậu ấy đó."


Nói xong tôi hiên ngang cầm lõi táo đi khỏi đó.


Đó là lần đầu tiên tôi xác nhận quan hệ của chúng tôi trước con mắt hiếu kỳ của những người xa lạ.


Cuối hè năm 2003, bầu không khí hoảng loạn bắt đầu len lỏi vào mỗi ngóc ngách của thành phố. Trường học bắt đầu đóng cửa, mỗi người đi vào trường học đều phải kiểm tra rất nghiêm ngặt, không kể giáo viên hay học sinh, chỉ cần nóng hơn 38 độ thì đều bị đưa đi cách ly.


Thảm họa bệnh dịch đó được gọi là SARS.


Năm đó chúng tôi còn chưa hiểu thế nào là sinh mệnh, cho rằng chết là đi đến một nơi rất xa, cái chết không phải ở chỗ tôi, không phải ở chỗ bố mẹ tôi, không phải chỗ bạn học giáo viên của tôi. Cái chết chỉ có trong ti vi, trên báo đài, trong lời đồn đại của mọi người.


Nhưng dịch SARS năm 2003 ấy đã đem cái chết cùng sự hoảng loạn của nó trà trộn vào giữa tất cả mọi người.


Khoảng thời gian ấy chúng tôi mỗi sáng sớm đều bị đo nhiệt độ, điền bảng biểu, số liệu đầy đủ không được thiếu sót.


Tôi còn nhớ trong lớp có một bạn nữ vì sốt co 38.1 độ nên bị cách ly ở nhà không được đến lớp. Ngày hôm sau, cố ấy gọi điện cho giáo viên khóc nói: "Cô ơi, sắp thi vào cấp ba rồi, cô cho em đi học đi."


Cô giáo nói: "Bây giờ không phải cô cho em đi học là em có thể đi học, em giờ lo uống thuốc nghỉ ngơi cho tốt đã, đợi khi nào hết sốt rồi đi học. Em học hành không có vấn đề gì đâu, nghỉ vài ngày cũng không sao." Nghe cô giáo nói vậy, bạn học đó đành miễn cưỡng đồng ý.


Sau đó cô bạn hết sốt, khỏe mạnh quay trở lại lớp học, cô ấy nói với chúng tôi, thực ra trong điện thoại cô còn muốn nói với cô giáo một câu, cô ấy muốn nói: "Cô ơi, nếu mà em thật sự phải chết thì em vẫn muốn được đi thi."


Cô bạn nói xong, chúng tôi cười ầm lên, cười cô ấy đúng thật là muốn "học đến lúc chết" mà.


Cô ấy nói: "Mình chỉ là cảm thấy mình đã cố gắng như vậy mà chưa đạt được kết quả gì, không cam tâm."
Chúng tôi lại ha ha cười phá lên.


Khoảng thời gian ấy, trường học yêu cầu học sinh mỗi lớp không được chạy nhảy đi lại lung tung, vậy nên Tiếu Tùng rất lâu không được ăn trái cây.