Cậu Bạn Thích Tôi Mười Chín Năm Kết Hôn Rồi

Chương 4




.....


Chiến tranh lạnh kéo dài đến tận buổi trưa cuối tuần, vào lúc tôi ngủ dậy, mơ mơ màng màng mở mắt, còn đang kèm nhèm đã thấy Tiếu Tùng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn học của tôi, tay cầm một cuốn truyện ma.


Tôi hắng giọng hỏi: "Cậu làm cái gì đó?"


Nói xong tôi hối hận ngay lập tức, bởi vì tôi nhớ ra chúng tôi đang chiến tranh lạnh.


Tiếu Tùng nói: "Mình đói rồi."


Tôi ôm một bụng bực bội kiểu "đói còn dám tức giận với mình", mặc nguyên đồ ngủ đi đánh răng rửa mặt, sau đó đi nấu một nồi mì hai người ăn.


Hai đứa tôi ăn trong im lặng, chẳng ai mở miệng nói câu nào, tôi ăn xong thì leo lên sô pha ngồi xem ti vi.


Tiếu Tùng ăn xong cũng bước tới ngồi bên cạnh tôi. Tôi không thèm nói chuyện với cậu ấy, mắt vẫn dán chặt vào màn hình.


Một lúc sau, cậu ấy gọi tên tôi: "Hà Hảo!"


Tôi vẫn không thèm nhìn cậu ấy, chỉ nói: "Gì?"


Cậu ấy nói: "Hà Hảo!"


Tôi nói: "Có gì thì nói."


Cậu ấy vẫn gọi: "Hà Hảo!"
Tôi cuối cùng cũng điên tiết quay sang nhìn cậu ấy: "Đã bảo cậu có gì nói đi cơ mà."
Cậu ấy nhìn tôi nửa ngày, nói: "Mình muốn làm huề với cậu."
Gương mặt vốn dĩ đang rất dữ tợn của tôi trong chớp mắt bị cậu ấy làm cho dịu xuống, tôi không nhịn được ho một cái nói: "Vậy thì huề thôi."
Lúc đó còn nhỏ, cứ nghĩ rằng cho dù sau này xảy ra chuyện gì thì chỉ cần cậu ấy gọi tên tôi là tôi có thể ngoan ngoãn như thế. Nhưng đến khi lớn lên, rất nhiều việc đều trở nên rất khó, rất phức tạp đến nỗi cho dù cậu ấy có gọi tên tôi thế nào, có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa tôi cũng không thể mở miệng nói câu nói tưởng chừng vô cùng đơn giản "vậy thì huề thôi".