Cấp Trên Muốn Cưới Tôi

Chương 9




Cuộc sống sau khi kếthôn, Hạ Tâm Trữ chỉ có thể dùng hai chữ hạnh phúc để hình dung, bởi vì MạcThiên Hòa đối với cô cùng Tiểu Dịch quả thực được tới mức không còn chuyện gìđể nói.

Tuy nhiên từ khi bọn họ kết hôn đến bây giờ cũng chỉ mới qua một tháng thờigian mà thôi, nhưng cô lại giống như đã qua cuộc sống cả đời thật tốt – Không,cô xác nhận lại cuộc sống cả đời thật tốt, chỉ trừ vài năm gần đây mà thôi.

Nhưng Tiểu Dịch, từ khi sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên có được cuộc sống giađình thoải mái, vui vẻ lại vô lo vô nghĩ như thế, cho nên mỗi ngày đều thấy cậubé cười đến toe toét. Rốt cục cũng giống như đứa trẻ năm tuổi bình thường,khiến cô thấy vui mừng không thôi.

Nửa tháng trước kết hôn, bọn họ đều đi du lịch. Nhìn qua tình huống ở chung bênngoài của ba người bọn họ, không thể hoài nghi bọn họ không phải người một nhà.

Nửa tháng sau, bọn họ còn lại là bắt tay chọn lựa nhà trẻ mới cho Tiểu Dịch.

Mỗi một nhà trẻ bọn họ đến tham quan, ai cũng đều nghĩ bọn họ là người một nhà,còn không ngừng khen ngợi vợ chồng bọn họ thật trẻ tuổi, đứa con còn nhỏ đãkhôn ngoan, khiến cô cùng Tiểu Dịch đều không biết nên nói cái gì. Chỉ có anh luônnở nụ cười đầy mặt lại vẻ kiêu ngạo nói cám ơn, giống như Tiểu Dịch thật sự làcon của bọn họ vậy.

Nếu Tiểu Dịch thực chính là con của bọn họ thì thật tốt.

"Đang tốt đẹp làm sao thở dài?" Ông xã nửa nằm ở trên giường bên cạnhxem tạp chí, chuẩn bị ngủ hỏi.

"Ngày mai phải dẫn Tiểu Dịch tới nhà trẻ để trình diện." Cô thở dàinói.

"Làm sao vậy? Em không thích gian nhà trẻ kia sao? Nếu không thích, chúngta có thể tìm tiếp." Mạc Thiên Hòa lập tức buông tạp chí trên tay, ngồixuống nói.

"Em thực thích gian nhà trẻ song ngữ (dạy hai ngôn ngữ) kia." Cô bòlên giường, lắc đầu nói với anh.

"Vậy thì là làm sao vậy?" Anh nhìn cô vẻ mặt u buồn, kéo cô ôm vàotrong lòng, quan tâm hỏi.

"Giáo viên trong trường đều nghĩ Tiểu Dịch là con của chúng ta, ngày maisau khi báo danh, bọn họ sẽ biết không phải." Cô lo lo lắng lắng dựa vàoanh nói.

"Em đang phiền não các giáo viên trong trường sẽ dùng ánh mắt khác thườngnhìn anh hay là Tiểu Dịch?" Anh hỏi.

Cô nhẹ lắc đầu: "Em không ngại người khác dùng ánh mắt gì nhìn chúng ta,em lo lắng chính là Tiểu Dịch. Nó là đứa trẻ rất mẫn cảm, lời nói đồng tình haycười nhạo gì, nó đều nghe hiểu hết. Ở nhà trẻ trước kia, có bạn học nói mẹ nókhông cần nó, nói ba nó là ma cờ bạc, đã từng làm Tiểu Dịch không muốn đếntrường học nữa. Khi đó bởi vì em phải đi làm, căn bản không có biện pháp ở nhàchiếu cố cậu bé, nó còn nói với em nó có thể tự chiếu cố chính mình khiến emkhó xử tới mức không biết nên nói gì."

"Vì sao bạn học lại nói những lời đó?"

"Khi giáo viên trong trường học nói chuyện phiếm với phụ huynh khác, bịbạn nhỏ nghe được."

"Đó là do tố chất của giáo viên trong nhà trẻ đó có vấn đề, anh tin tưởngrằng chúng ta ngàn chọn vạn tuyển mới ra một nơi này không thể có vấn đề nhưvậy." Anh trấn an cô.

"Em cũng hy vọng như vậy, nhưng..." Cô vẫn ưu phiền như cũ.

"Nhưng cái gì? Anh không thích em đem phiền não đặt ở trong lòng, em đanglo lắng cái gì? Nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết." Anhôn nhu nói.

"Nhà trẻ kia là trường học tốt, cho nên mới có nhiều cha mẹ có tiền đưacon đến nơi đó học. Trẻ con trong gia đình có tiền, từ nhỏ được cha mẹ chiềuchộng, luôn có được những gì tốt nhất, cũng sẽ dưỡng thành những thói so sánhxấu."

"Nếu muốn so sánh, anh không cho rằng chúng ta thất bại."

"Không phải vấn đề so hay không thể so, hơn nữa em chán ghét cái loại cảmgiác so sánh không dứt này, cho nên em tuyệt đối không muốn Tiểu Dịch dưỡngthành cái loại thói quen xấu đó, cũng không cho phép anh chiều cậu bé quá thànhhư, anh nghe rõ chưa?" Cô quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với anh.

"Uh, bà xã đại nhân." Anh ngoan ngoãn gật đầu: "Cho nên, em rốtcuộc đang phiền não cái gì?"

"Có biết trẻ con trong lúc so sánh, câu đầu tiên mở miệng là nói cái gìkhông?" Cô không đáp hỏi lại.

Anh nhẹ sửng sốt, tròn mắt nhìn đoán nói: "Tớ có Will (game) nga! Tớ có EccPC (game)! Chắc vậy?"

"Bọn nhỏ sẽ nói, ba tớ ngày hôm qua mua cái gì cho tớ, hoặc là mẹ tớ muacái gì cho tớ, bọn nở sẽ năm lần bảy lượt nhắc tới ba mẹ mẹ mua cái gì cho bọnnhỏ."

"Cho nên, em lo lắng Tiểu Dịch sẽ bởi vậy mà thường thường nghĩ đến ba mẹcậu nhóc?"

Cô lắc lắc đầu: "Em lo lắng nếu có bạn học hỏi Tiểu Dịch ba mẹ của cậuđâu? Vì sao ba hay mẹ của cậu đều không thấy mua đồ cho cậu?"

"Tiểu Dịch có thể nói cô cùng dượng của tớ đã mua cho tớ."

"Nếu bạn nhỏ hỏi nó, vậy ba mẹ cậu đâu? Nó phải trả lời thế nào?"

Mạc Thiên Hòa nhíu chặt mày, nghiêm túc suy tư vấn đề này.

"Hiện tại bọn trẻ rất thông minh, thường thường sẽ nói ra rất nhiều lờinói khiến cho người lớn không tưởng được lại không cách nào xoay xở. Nhữngngười lớn đối mặt loại tình hình này thì sẽ xem đó chỉ là lời trẻ con, cười choqua chuyện, hoặc là nghĩ biện pháp dời đi lực chú ý của bọn chúng. Nhưng trẻcon thì sao? Hơn nữa lại mẫn cảm như Tiểu Dịch, lại vừa vặn cũng là trẻ con cáigì cũng biết?"

"Thực xin lỗi, lúc trước anh không nghĩ tới vấn đề này." Anh xin lỗitừ đáy lòng.

Hạ Tâm Trữ lại lắc lắc đầu.

"Trước kia khi đưa Tiểu Dịch đến nhà trẻ, em cũng chưa hề chú ý tới việcnày. Sau đó lại lục tục xảy ra một việc em mới biết được, nguyên lai thế giớicủa bọn trẻ cũng không đơn thuần như chúng ta tưởng tượng." Cô thở dài.

"Mẹ của Tiểu Dịch chưa từng trở về thăm cậu bé sao?" Mạc Thiên Hòahỏi.

Hạ Tâm Trữ mím môi một chút, không nói gì lắc lắc đầu.

"Đối với Tiểu Dịch mà nói, em tựa như là mẹ của cậu nhóc." Ngữ khícủa anh kiên định. Sau một lúc: "Tiểu Dịch gọi ba cậu bé như thếnào?"

"Ba. Trừ đó ra còn có thể gọi là gì đây? Người kia dù không chịu tráchnhiệm, vẫn là ba của cậu bé."

"Cho nên, nếu anh để Tiểu Dịch sửa lại gọi anh là ba, gọi em là mẹ, nhưvậy sẽ sẽ không có tranh cãi chứ?"

Hạ Tâm Trữ kinh ngạc, trợn to hai mắt: "Cái gì?"

"Anh không có ý muốn soán đoạt sự tồn tại và địa vị của cha mẹ cậu nhóc.Chúng ta làm chính là ba và mẹ nuôi của Tiểu Dịch, không phải ba, mẹ mẹ. Bạn bèở nhà trẻ có thông minh, cũng sẽ không tách hai cách gọi này đối với Tiểu Dịchcó cái gì bất đồng chứ?" Anh chăm chú nhìn cô, trên mặt lộ ra mỉm cười.

Hạ Tâm Trữ đột nhiên phát hiện mình nói không nên lời, cổ họng của cô khônghiểu sao nghẹn lại, cái mũi thấy chua xót, hốc mắt cũng đi theo chua xót mà đỏlên.

"Em không phải là muốn khóc chứ, cưng à?" Mạc Thiên Hòa cười hỏi,trong ngữ khí đã có chút ít khẩn trương, giống như thực lo lắng cô sẽ ở giâytiếp theo rơi nước mắt.

"Yên tâm, em sẽ không khóc, cho dù khóc cũng không có nước mắt." Côkhàn giọng cười nói.

"Khóc cũng không có nước mắt?" Anh sửng sốt.

"Đại khái là năm đó khi trong nhà xảy ra chuyện, khóc nhiều quá nên nướcmắt đã chảy hết. Hai, ba năm nay không biết từ khi nào, em phát hiện mình chodù muốn khóc, giống như cũng không thể khóc ra nước mắt." Cô cười nóichuyện cũ.

"Vậy có từng cười đến chảy nước mắt không?" Anh trầm mặc một chút,đột nhiên mở miệng hỏi.

"A?" Vấn đề ngoài dự kiến khiến Hạ Tâm Trữ ngốc sửng sốt. Cô còntưởng rằng anh sẽ ôm cô nói ít lời trấn an hay cảm thông, không nghĩ tới lạinói ra một câu khiến cho người ta không biết nên bình luận như thế nào.

"Có thể cười ra nước mắt được sao? Đâylà chuyện gì?" Cô bất tri bất giác đem lời trong trái tim nói ra.

"Không phải có câu kêu mừng ra nước mắt sao?" Anh nói.

"Chữ mừng trong mừng ra nước mắt, chỉ nên là cảm động, mà không phải cườichứ?" Cô liếc anh một cái.

"Có đôi khi người cười không thể kiềm chế, không tự chủ được chảy nướcmắt. Chẳng lẽ em chưa từng có qua trải nghiệm này sao?"

"Loại trải nghiệm này đương nhiên có, chẳng qua vài năm nay..." HạTâm Trữ mỉm cười lắc lắc đầu. Vài năm nay cô làm sao cười ra được, càng đừngnói là cười không thể kiềm chế.

"Em có sợ ‘buồn’ hay không?" Mạc Thiên Hòa có chút đăm chiêu nhìn cô trongchốc lát, đột nhiên hỏi.

Hai mắt Hạ Tâm Trữ trừng lớn, khoảnh khắc liền hiểu được anh muốn làm cái gì.

"Đừng–" Cô mới nói ra được một chữ, thậm chí chưa kịp nói ra chữ"nháo" kia, tay anh liền đột nhiên chui vào dưới nách cô, bắt đầu cùcô.

Cô hét lên một tiếng, bắt đầu vừa kêu vừa cười lăn qua lăn lại trên giường,liều mạng né tránh tay anh, lại làm sao cũng trốn không thoát.

Tay anh linh hoạt đi theo thân thể di động không ngừng vặn vẹo của cô, gãi mỗimột chỗ có thể khiến cô bật cười trên người, nách, cổ, bụng, eo, hại cô ‘buồn’vừa kêu vừa cười, liều mạng muốn bắt tay anh ngăn chặn, lại không có biện pháp.

"Mạc Thiên Hòa... Không cần như vậy, ha ha... Không cần... cáp... Em đầuhàng, ha ha..." Cô cười không thể kiềm chế, đầu hàng, nhưng anh hoàn toànkhông có ý dừng tay, một đôi tay kia vẫn như hình với bóng cù cô.

Cô cười đến không thể thở, ở trong tay anh xoay xoay cầu xin tha thứ : "Ông xã... Ha ha... Dừng lại đến, ha ha... Ôngxã... Ha ha..."

Khi cô cười đến sắp khí trước không kịp khí sau, anh rốt cục dừng tay lại, vắtở trên người cô, ý cười đầy mặt ngóng nhìn cô vẫn cười đến không thể ngừng. Sauđó vươn tay nhẹ nhàng lau một chút ướt át ở khoé mắt cô.

"Nước mắt." Anh nhẹ nhàng nói.

Hạ Tâm Trữ chậm rãi ngừng tiếng cười lại, hô hấp vẫn đang dồn dập, hai tròngmắt bị nước mắt thấm vào càng thêm sáng ngời, tràn đầy tình yêu cùng biết ơnvới anh.

"Em yêu anh." Cô nói ra lời bày tỏ thâm tình từ nội tâm với anh.

Anh cúi người hôn cô: "Anh cũng yêu em."

"Cám ơn mỗi một chuyện anh đã làm vì Tiểu Dịch, cám ơn anh đã xem cậu bétựa như của mình, ông xã." Cô vươn tay nhẹ nhàng phủ lên mặt anh, nhìn anhchăm chăm không chuyển mắt nhẹ giọng nói.

"Đừng khách sáo." Anh ôn nhu mỉm cười.

"Anh nhất định sẽ là ba tốt."

"Em biết rồi?" Biểu tình của anh trong nháy mắt trở nên vạn phần sángngời.

Cô chần chừ một chút, có chút hoài nghi nhìn anh: "Anh cũng biết?"Điều này sao có thể đây? Ngay cả bản thân cô cũng không phải trăm phần trăm xácđịnh.

"Anh vẫn có chú ý." Anh dùng sức gật đầu nói.

"Chú ý cái gì?"

"Chúng ta từ vừa mới bắt đầu cũng không có tránh thai."

Anh quả nhiên biết, nhưng – "Em còn chưa phải thực sự xác định." Tuynhiên kinh kì của cô luôn rất chuẩn, đúng lúc lại trì hoãn chưa đến. Nhưng loạichuyện này chưa thông qua bác sĩ chứng minh, không thể trăm phần trăm xác định.

"Ngày mai sau khi mang Tiểu Dịch tới nhà trẻ báo danh, anh cùng em tớibệnh viện kiểm tra." Anh lập tức quyết định, cả người hưng phấn đến mặtmày hớn hở.

Thấy anh cao hứng như vậy, Hạ Tâm Trữ trái lại có chút bất an.

"Nếu tất cả chỉ là nhầm lẫn ––" Cô do dự còn chưa nói xong lời đã bịđánh gãy.

"Chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng, bởi vì anh thật rất ưa thích quá trình chếtạo bé con." Anh nói xong, vẻ mặt ái muội trừng mắt nhìn cô, lại nhếchmiệng cười: "Em cũng thức thích chứ?"

Cô át chế không được đỏ bừng mặt, vươn tay đánh anh một cái. "Mới khôngcó."

"Không có?" Anh kinh hãi thất sắc kêu lên: "Chẳng lẽ là anhkhông khiến em tìm được thỏa mãn sao? Hay là anh không đủ ôn nhu, hoặc là rấtdùng sức, một buổi tối muốn em nhiều lắm? Hay là tư thế –"

"Ách, câm miệng!" Mặt của cô sắp bị thiêu cháy.

"Chuyện này thực sự nghiêm trọng, không thể câm miệng, anh nhất định phảilàm cho rõ ràng..."

Cô trực tiếp kéo anh xuống ngăn chặn cái miệng phiền phức của anh, sau đó liềnnghe thấy anh cười nhẹ ra tiếng, cùng anh bốn mắt giao nhau, trong ánhmắt lóe ra hào quang thắng lợi.

Anh là cố ý. Suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu cô, anh đã bắt đầu thân thiếthôn cô, hôn đến mức làm cô như si như say. Sau đó anh nhiệt tình ôn nhu cùng côtriền miên, khiến cô quên đi tất cả phiền ưu cùng bất an.

Chờ mong ngày mai.

******

Từ sau khi Tiểu Dịch đến nhà trẻ, Hạ Tâm Trữ đột nhiên phát hiện thời gian củamình nhiều thật nhiều.

Tuy nhiên cô hiện tại đang mang thai, nhưng cô lại không cảm thấy không thoảimái, cũng không nôn nghén, càng không có cảm giác buồn ngủ. Tóm lại chính làgiống như đúc với không mang thai, hơn nữa tinh lực thịnh vượng, bởi vậy mới ởnhà qua một tuần không làm việc gì, cô nhàn nhã tới sắp muốn kêu cứu mạng.

Lúc trước bận hết một ngày một đêm, đầu óc của cô ngoại trừ muốn kiếm tiền,chính là muốn nghỉ ngơi. Kết quả hiện tại thực có thời gian có thể được nghỉngơi, cô lại thấy nhàm chán.

Người nha, quả nhiên vĩnh viễn không biết đủ.

Nhưng cho dù có người chỉ vào cái mũi của cô nói cô vĩnh viễn không thấy đủ, côvẫn là muốn tìm một công việc để mình có cái để làm.

Cô nhớ lại cảm giác đi làm ở công ty anh, cho dù cô chỉ làm việc ở nơi đó mộtngày mà thôi, cô vẫn là tưởng niệm, không tự chủ được ảo tưởng nếu lúc trướcmình tiếp tục đi làm, không có bởi vì thấy ngượng ngùng mà buông tha công việckia, sẽ tốt bao nhiêu?

Buổi sáng mỗi ngày đưa Tiểu Dịch đi học, liền cùng anh đi làm rồi cùng nhau tanca, sau đó cùng đi nhà trẻ đón Tiểu Dịch, lại cùng nhau ra ngoài ăn bữa tối,hoặc cùng nhau tới siêu mua đồ ăn về nhà nấu bữa tối.

Ba cùng Tiểu Dịch có thể hỗ trợ rửa đồ ăn, mẹ nấu đồ ăn. Hoặc là do ba nấu đồnăn, mẹ cùng Tiểu Dịch phụ trách rửa đồ ăn, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ,cỡ nào hạnh phúc mĩ mãn.

Chán ghét, cô thực sự rất muốn về Nguyên Thiên Sáng Ý làm việc, cho dù không cótiền làm không công cũng được, chỉ cần có việc làm có thể giết thời gian, cùngvới có một đám đồng sự có tư tưởng lại thân thiện là đủ rồi.

Hạ Tâm Trữ vừa thở dài, vừa đàn dương cầm đột nhiên nghe thấy điện thoại trongphòng khách vang lên.

Cô đứng dậy đi qua tiếp điện thoại, không cần nghĩ cũng biết người gọi điện vềlà ông xã của cô.

"Alo?"

"Cưng ơi, anh có một phần văn kiện rất quan trọng đặt ở trên bàn sách quênmang đến, em có thể đưa tới giúp anh không?"

"Đưa đến công ty sao?" Cô át chế không được hưng phấn hỏi.

"Đúng. Nếu em có việc, anh –"

"Không có việc gì, không có việc gì, em thật sự rảnh." Cô nhanh chóngnói, sau đó đi về phía bàn sách: "Anh nói đặt ở trên bàn sách? Hình dángcủa nó như thế nào?"

"Màu vàng kẹp L, bên trái văn kiện có chữ "Hân Hàn", Hân trongvui vẻ –"

"Hàn trong Hàn Lâm, em tìm được rồi." Cô nói tiếp theo.

"Phiền toái em đưa tới giúp anh."

"Không vấn đề."

"Không cần vội lắm, trước mười một giờ đưa đến là được. Ngồi xe taxiđến." Anh đặc biệt dặn dò.

"Vâng." Cô đưa ra một ánh mắt xem thường – anh thực sự vô cùng yêu vàquan tâm cô.

"Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?"

"Chờ một chút, Thiên Hòa." Cô vội vàng gọi anh lại.

"Làm sao vậy?" Đầu bên kia điện thoại lập tức truyện đến tiếng hỏi lolắng của anh.

"Mọi người trong công ty đều biết chuyện anh kết hôn sao?" Cô do dựhỏi, muốn biết cô phải đối mặt mọi người như thế nào để còn chuẩn bị tâm lí mớiđược.

"Đều biết, chẳng là chưa biết đối tượng anh lấy là em, chỉ có một vàingười biết."

"Những đồng sự làm chung với em trong ngày duy nhất em đi làm cũng khôngbiết chứ?" Khóe miệng của cô không tự chủ được giương lên, trong lòngnhiều thêm một hy vọng.

"Làm gì, em muốn giễu võ giương oai với bọn họ à?" Anh cười nói

"Mới không phải! Anh thấy em là loại người này sao chứ?" Cô khó cóthể tin anh lại hỏi như vậy.

"Anh nói đùa mà." Mạc Thiên Hòa ha ha cười ở bên kia điện thoại, sauđó đột nhiên nói: "Em muốn trở về đi làm đúng hay không?"

Hạ Tâm Trữ kinh ngạc mở to hai mắt, trong lúc nhất thời lại có cảm giác nóikhông nên lời. Lúc này mới thực kêu khó có thể tin! Anh làm sao biết cô đangnghĩ cái gì?

"Sao anh lại biết?" Cô nhịn không được hỏi.

"Bởi vì anh là ông xã của em."

Cô ngẩn ngơ: "Đây là đáp án gì?"

Anh nhất thời cười ra tiếng: "Anh thực hiểu em, cưng ơi. Mặc dù là đoá hoanở ra từ nhà ấm, nhưng lại có sức sống cùng nghị lực của cỏ dại, cùng với tráitim hướng tới trời xanh tự do. Một khi ly khai nhà ấm, mặc kệ cuộc sống bênngoài khổ sở thế nào, em đều sẽ nghĩ biện pháp vượt qua. Một khi có được trờixanh, cho dù là ai cũng không có biện pháp đem em hạn chế ở trong nhà ấm sóngêm gió lặng."

Hạ Tâm Trữ cảm động tới hoàn toàn nói không nên lời, anh hóa ra hiểu cô nhưvậy.

"Muốn đi làm thì đến đây đi, chức vị kia anh vẫn giữ cho em." Anhnói.

"Ông xã?" Cô nghĩ chắc mình nghe lầm rồi, chức vị kia sao còn có thểchưa bổ sung? Đều đã qua hơn một tháng, chiếu theo công ty của bọn họ, không cókhả năng tìm không được người thay.

"Trước đi tới đây. Tới nhớ rõ gọi điện thoại, anh sẽ xuống mang emlên." Anh dặn dò.

"Được, chúng ta như thế gặp nha!"

"Cứ như thế gặp."

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tâm Trữ chờ sắp không kịp, thay đồ ra ngoài. Đổi mộtbộ đồ mỏng lễ phép, lại buộc gọn tóc của mình lên, cầm lấy văn kiện ông xã dặndò, vội vàng bắt xe taxi đi tới cao ốc làm việc của Nguyên Thiên Sáng Ý.

Cô gọi điện thoại lên trên nói cho anh đã tới, không nghĩ đến anh lại nhờ Trầnquản lí xuống đón cô, hại cô siêu cấp ngượng ngùng. "Thực xin lỗi, phiềnanh quá, Trần quản lí."

"Đừng khách khí." Trần quản lí cười cười: "Tôi nghe tổng tàinói, phu nhân ở nhà thực nhàm chán, muốn đến công ty đi làm?"

"Trần quản lí, làm ơn gọi tôi Tâm Trữ là được rồi, đừng gọi tôi phu nhân,như vậy tôi thực sự không quen." Hai tay cô tạo thành chữ thập cầu xin.

Trần quản lí mỉm cười gật gật đầu: "Được, Tâm Trữ."

Cô cảm kích nhìn anh một cái, sau đó trở lại chuyện chính.

"Nói thật, tôi ở nhà có chút nhàm chán, nhưng anh ngàn vạn lần đừng bởi vìThiên Hòa nói như vậy liền tổn thương suy nghĩ. Công ty có quy định của côngty, sắp xếp nhân viên cũng có kế hoạch cùng quy định nhất định, tôi không hyvọng bởi vì tôi mà làm hỏng quy tắc công ty." Cô chăm chú mà nghiêm túcđối anh nói.

"Tôi thực không thấy tổn thương suy nghĩ, ngược lại có loại cảm giác đượccứu. Chức vị lần trước cô đến nhận đến bây giờ vẫn còn trống." Trần quảnlí nói.

"Không có khả năng, Trần quản lí, anh đừng gạt tôi." Cô cười lắc đầu,nghĩ rằng Trần quản lí nhất định thông đồng với ông xã.

Thang máy mở ra, bọn họ cùng nhau đi vào.

"Tôi không lừa cô." Trần quản lí mỉm cười lắc đầu nói.

"Tuy lúc trước tôi tới đây làm một ngày, nhưng đã có thể cảm nhận đượcNguyên Thiên Sáng Ý là một công ty khiến người ta giành giật chen chân đi vào.Làm sao một chức vị trợ lý lại trống hơn một tháng, tìm không thấy ngườiđược?" Cô khó hiểu.

"Tôi không nói tìm không được người thay. Trên thực tế buổi chiều ngày hômđó cô không tới, công ty tìm được hai vị dự bị thích hợp trúng tuyển, bảo họhôm sau đi làm." Trần quản lí nói.

"Nhưng anh không phải vừa mới nói chức vị kia của tôi còn trống sao?"Cô sắp bị làm cho hồ đồ.

"Công ty có rất nhiều trợ lí hành chính, cũng có thể nói là nhân viên dựbị, khi có người rời vị trí hoặc thăng chức, trợ lý có năng lực sẽ được uỷ thácchức vị mới, mà nhân viên vốn có trợ lí cũng sẽ bị giảm bớt. Từ ngày hôm đó, sốtrợ lí giảm bớt hai vị, bởi vì công ty quy định phải ít ba vị mới có thể tìmngười mới thay, tôi đang bị Lý quản lí oán giận vì ngành của anh ta đang tớilúc gấp gáp, lại nghe thấy tổng tài nhắc tới chuyện của cô, thật sự là giúp tôimột đại ân."

"Cho nên công ty thiếu người là thật?"

"Không thể nói là rất cần người, nhưng nếu cô nguyện ý đến đi làm, tôinghĩ người cao hứng nhất nhất định là Lí quản lý."

"Cho dù tôi thực đến đi làm, cũng là người mới cái gì cũng không biết,không thể giúp việc cho các anh."

"Nhiều một người thì thêm một phần lực lượng." Trần quản lí nói vớicô: "Cô có thể từ từ suy nghĩ, hoặc là cùng tổng tài thương lượng qua rồiquyết định lại."

Nói đến đây, thang máy đã đến tầng bọn họ muốn, cửa thang máy mở ra, cả hai đira ngoài.

"Tổng tài đang có cuộc họp, tôi mang cô tới văn phòng anh ấy chờ."Trần quản lí nói: "Mặt khác, tổng tài nói anh ấy bảo cô mang theo một phầnsố liệu tới đây, cô có thể đưa nó cho tôi không?"

"Đương nhiên." Cô lập tức lấy ra cái kẹp chữ L màu vàng giao cho anh.

Sau khi Trần quản lí nhận lấy văn kiện, mang cô đi đến phòng tổng tài ở tầngcao nhất của Nguyên Thiên Sáng Ý, cũng phân phó thư ký ở ngoài phòng tổng tàipha cà phê cho cô uống.

Cà phê? Cô nhanh chóng lắc đầu uyển chuyển cự tuyệt.

"Không cần, không cần phiền toái."

"Một chút cũng không phiền toái." Trần quản lí nói với cô, sau đóquay đầu giới thiệu với thư ký: "Vị này là tổng tài phu nhân."

"Tổng tài phu nhân?" Tuy thư ký là nam, đột nhiên nghe thấy tin tứcnày, vẫn là giật mình trừng lớn hai mắt.

"Anh khoẻ." Hạ Tâm Trữ có chút xấu hổ hướng anh ta gật gật đầu.

"Chị khoẻ."

Thư ký lập tức cung kính đáp lễ, hại cô trừ bỏ xấu hổ, hiện tại lại càng ngượngngùng.

"Trần quản lí, vị này là..." Cô do dự mở miệng, lại bởi vì không biếttên thư ký mà dừng lại.

"Tôi họ Thái, Thái Chính Tắc. Phu nhân có thể trực tiếp gọi tôilà Thái thư ký." Thái thư ký lập tức khép hai chân lại, đứng nghiêmvững vàng tự giới thiệu với cô.

Hạ Tâm Trữ thực có loại cảm giác muốn té xỉu. Lại gọi cô phu nhân, lại một bộdáng cung tất kính, nếu mỗi người biết cô gả cho thủ trưởng cao nhất ở công tyđều đối cô như thế, vậy cô làm sao trở lại đi làm đây?

Con đường trở về công ty đi làm, tình huống so với cô tưởng tượng còn khó khănthêm nhiều lần hơn.

"Trần quản lí, Thái thư ký, các anh đều nên đang làm việc mới đúng, khôngcần tiếp đón tôi, thật." Hạ Tâm Trữ tỏ vẻ khách khí: "Tôi vào vănphòng chờ anh ấy là được."

"Được. Vậy tôi đi làm việc." Trần quản lí gật đầu nói, sau đó nhìn vềphía Thái thư ký: "Anh liền đem phu nhân giao cho cậu."

Sao lại là phu nhân nữa? Vừa rồi Trần quản lí không phải đã đáp ứng cô, gọi côlà Tâm Trữ sao? Thật sự là khóc không ra nước mắt.

Quên đi, tùy bọn họ, nhưng cô còn có thể trở lại đi làm sao? Ô...

Buông tha thôi sao?

Ô... Thực rất là muốn khóc.