Đẩy cửa đi vào trongphòng, liền thấy bà xã vẻ mặt khóc không ra nước mắt ngồi ở trên sô pha ngẩnngười. Ngay cả lúc anh đi vào văn phòng cô cũng đều bất tri bất giác, Mạc Thiênnhíu nhẹ mày, đóng cửa, đi về phía cô.
"Làm gì hé ra gương mặt khóc tang?" Anh mở miệng hỏi. Khi cô giậtmình vì sự xuất hiện của anh mà đột nhiên ngẩng đầu nhìn, anh thuận thế cúi đầuhôn cô một cái.
Hạ Tâm Trữ trước là tròn mắt nhìn, lập tức tươi cười rạng rỡ.
"Anh họp xong rồi?" Cô mừng rỡ nói.
Cô vì anh xuất hiện mà hai mắt tỏa sáng, khiến anh nhịn không được lại cúi đầuhôn cô một cái.
Lúc này nụ hôn hoàn toàn không giống chạm nhẹ vừa rồi, vừa thân mật lại nóngcháy, hôn đến khi Hạ Tâm Trữ thiếu chút nữa nhịn không được muốn rên rỉ thànhtiếng. Cô vội vàng đẩy anh ra, ngượng ngùng trừng anh một cái.
"Anh làm gì, trong này là công ty."
"Ai bảo em tú sắc khả cơm (đẹp đến quên ăn cơm) như vậy." Đây là anh trả lời.
Cô lại trừng anh cái nữa.
"Vừa rồi em suy nghĩ cái gì mà chuyên tâm như vậy, ngay cả anh vào cũngkhông phát hiện?" Anh ngồi bên cạnh cô, tự nhiên mà vươn tay ôm cô như bảohộ cũng như giữ lấy.
"Suy nghĩ muốn quay về đây làm việc tựa hồ là không có khả năng." Côthở dài nói.
"Vì sao? Chẳng lẽ Trần quản lí không có nói với em sao?" Mạc ThiênHòa khó hiểu hỏi. Anh rõ ràng có dặn dò Trần quản lí có thể nhân cơ hội nóichuyện với cô.
"Có, nhưng đột nhiên em thấy khó khăn thật lớn." Cô lại thở dài.
"Cưng ơi, em càng nói anh càng mơ hồ rồi, chuyện gì mà khó khăn thậtlớn?" Mạc Thiên Hòa nhịn không được nhíu mày.
"Vừa rồi Trần quản lí gọi em phu nhân, Thái thư ký cũng gọi em phunhân." Cô nói với anh.
"Em là bà xã của anh, bọn họ đương nhiên tôn xưng một tiếng phunhân." Anh theo lẽ thường đương nhiên gật đầu: "Cái này có vấn đề gìsao?"
"Anh thấy có cấp trên gọi cấp dưới là phu nhân, còn tất cung tất kính sao?Nếu em trở về làm việc, ở trong công ty chỉ là một trợ lý hành chính nho nhỏ,kết quả mỗi một cấp trên trưởng quan nhìn thấy em thì lại cúi đầu cúi người vớiem. Anh không thấy là như vậy rất khiến người ta cười sao? Người vốn không biếtem là bà xã của anh, không tới thời gian một ngày cũng sẽ biết hết." Nóixong, cô bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, sau đó kết luận nói: "Khó khăn thậtlớn."
"Nguyên lai là như thế." Mạc Thiên Hòa giật mình hiểu ra: "Muốnanh yêu cầu mọi người dùng thái độ bình thường nhất đối đãi em, không cần tấtcung tất kính với em, cúi đầu cúi người nữa không?"
"Không cần vì mình em mà liên lụy mọi người." Cô lắc đầu cự tuyệt:"Hơn nữa nói thật, kỳ thực em cũng là một mực giãy giụa lừa gạt đồng sựnhư vậy không được!? Mọi người thành tâm đối đãi em, em lại lừa gạt mọingười."
"Em có thể công khai tất cả."
"Sau đó để tất cả mọi người gọi em phu nhân, đối em tất cung tất kính, hơnnữa hoài nghi em thiếu phu nhân tốt đẹp không làm, vì gì lại chạy đến tranh bátcơm với mọi người."
"Em nghĩ nhiều lắm, cưng à."
"Mặc kệ có phải là nghĩ nhiều hay không, em không thích có cảm giác ngăncách với đồng sự."
"Vậy em định buông tha cho ý niệm làm việc trong đầu?"
"Em còn đang nghĩ. Có lẽ em có thể tới công ty khác làm..."
"Điểm ấy anh không thể đáp ứng." Mạc Thiên Hòa lập tức phủ quyết.
"Vì sao?" Cô có chút ngạc nhiên, cô nghĩ anh tuyệt đối sẽ không phảnđối, anh không phải nói anh hiểu cô cho nên mới bảo cô đến đi làm sao? Như thếnào...
"Làm ở công ty của anh không giống làm ở công ty người khác." Vẻ mặtanh nghiêm túc nhìn cô nói: " Ở trong chỗ anh, anh mới chiếu cố em được,tới công ty khác –"
"Em sẽ tự chiếu cố mình." Cô nhanh chóng nói tiếp.
"Cưng ơi, không phải em quên hiện tại mình có thai chứ?" Anh vươn taynhẹ nhàng đặt trên bụng vẫn chưa nhô lên của cô, ôn hòa nói với cô.
"Có rất nhiều phụ nữ mang thai cũng vẫn còn đi làm."
"Lời là đúng vậy, nhưng những người đó là từ khi chưa có mang thai cũng đãđang làm việc." Một lát, anh sửa lời nói: "Em có nghĩ tới hay không,có công ty nào cố dùng người mang thai? Bỏ qua không nói tình trạng xấu tronglúc mang thai, làm việc không đến một năm liền muốn công ty cho cô ta nghỉsinh, anh nghĩ không có một ông chủ công ty nào dễ dàng khoan nhượng loạichuyện này."
Hạ Tâm Trữ nhất thời không thể nói gì mà chống đỡ, bởi vì cô còn chưa nghĩ tớichuyện này, không có một ông chủ công ty nào ngốc đến độ dùng một phụ nữ mangthai, trừ phi ông chủ công ty kia vừa vặn là ông xã của người nữ đó. Anh thựcvì cô phá lệ rất nhiều, không phải sao?
"Nghĩ thông suốt chưa?" Anh hỏi cô.
Cô gật gật đầu, thấy anh nhất thời thở ra một ngụm khí lớn, khiến cô nhịn khôngđược cười lên.
"Chuyện gì buồn cười như vậy?"
"Anh thực sợ em không nghe lời, đúng hay không? Nếu cuối cùng em vẫn quậtcường khư khư cố chấp như cũ, kỳ thật anh cũng không có biện pháp bắt em, chỉcó thể theo em đúng hay không?" Cô chế nhạo cười nói với anh.
Anh bất đắc dĩ nhìn cô, đang muốn mở miệng nói chuyện, điện thoại trên bàn làmviệc lại bíp bíp một tiếng, truyền đến thanh âm của Thái thư ký.
"Tổng tài, đường dây số một có vị cảnh sát hình sự tên Trương Chính Hùng,nói có việc muốn tìm ngài. Nếu hiện tại ngài không rảnh tiếp điện thoại, anh taliền sẽ tự đến tìm ngài. Ngài muốn tiếp không?"
Trước khi anh ta nói xong, Mạc Thiên Hòa đã đi đến trước bàn làm việc, sau đóđợi sau khi anh ta nói hết, vươn tay nhấn xuống nút trò chuyện đáp lại:"Tôi biết rồi."
"Vì sao cảnh sát muốn tìm anh?" Hạ Tâm Trữ đi theo đến bên bàn làmviệc, ở trước lúc anh tiếp điện thoại liền nhanh chóng hỏi.
"Anh cũng không biết." Mạc Thiên Hòa vừa nghi hoặc, cũng vừa thấythật sự kỳ quái.
Anh nhấn xuống nút đường dây một, dùng phương thức khuếch đại thanh âm để tiếpđiện thoại. Anh tự nhận không làm chuyện gì xấu, cho nên không sợ cảnh sát tìmtới cửa, hy vọng bà xã cũng có thể tín nhiệm anh, tin tưởng anh.
"Tôi là Mạc Thiên Hòa." Anh trầm ổn nói ra danh tính mình với đầu kiađiện thoại.
"Alo? Tôi là cảnh sát hình sự ở khu vực Đại An, Trương Chính Hùng. Thậtngại, ở lúc anh làm việc lại quấy rầy anh."
"Không sao, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?"
"Xin hỏi Mạc tiên sinh, tôn phu nhân có phải là Hạ Tâm Trữ, mà cô ấy cóngười anh trai tên Hạ Quan Kiệt?"
Vấn đề thình lình xuất hiện của Trương cảnh sát khiến Mạc Thiên Hòa cùng Hạ TâmTrữ không khỏi nhìn nhau, trên mặt hai người đều có biểu tình kinh ngạc, hoàinghi cùng không hiểu. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới cảnh sát tìm bọn họlại là vì chuyện của Hạ Quan Kiệt!
"Đúng, xin hỏi có chuyện gì sao?" Mạc Thiên Hòa lên tiếng hỏi.
"Sự tình là như thế này–"
"Nếu anh ta gây hoạ gì, muốn chúng tôi lấy tiền bảo lãnh anh ta, vậy xinmiễn." Hạ Tâm Trữ nhịn không được lạnh lùng mở miệng nói.
"Tâm Trữ." Mạc Thiên Hòa gọi nhẹ.
"Mạc tiên sinh, tôn phu nhân cũng ở đây sao?" Trương cảnh sát ở đầukia điện thoại hỏi.
"Đúng, thật có lỗi, cô ấy có chút kích động." Mạc Thiên Hòa nhìn bàxã trả lời lại anh ta.
"Em rất bình tĩnh." Hạ Tâm Trữ nhịn không được phản bác, cũng dùnggiọng nói rõ ràng lạnh lùng hơn với cảnh sát đầu bên kia điện thoại: "Mặckệ Hạ Quan Kiệt xảy ra chuyện gì tôi đều không muốn quản, quan hệ anh em củatôi cùng anh ta đã sớm đoạn tuyệt, cho nên mặc kệ cảnh sát muốn nhốt anh ta nămnăm hoặc mười năm, tôi đều sẽ không để ý. Phiền toái cảnh sát cứ chuyển cáo anhta như vậy, cám ơn."
Đầu điện thoại kia trầm mặc một chút.
"Sự thật là..." Thanh âm Trương cảnh sát chẳng biết vì sao mang theodo dự: "Buổi sáng hôm nay phát hiện một thi thể của một người đàn ông bịngười giết hại vứt bỏ, ở trên người nam đó tìm được giấy tờ xác thực là của HạQuan Kiệt, mục đích tôi gọi điện thoại, là muốn mời hai vị tới trong cục nhậnthi thể."
Hạ Tâm Trữ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhất thời mất đi ý thức.
Hạ Quan Kiệt chết, tin tức này tới rất đột ngột, cũng rất kinh hãi, khiến aicũng không thể tưởng được.
Khi Hạ Tâm Trữ nghe thấy tin tức xấu này trước tiên té xỉu, tuy Mạc Thiên Hòalo lắng, nhưng vẫn giao bà xã cho đồng sự trong công ty chiếu cố. Bản thân thừadịp cô hôn mê, nhanh chóng thay cô tới cục cảnh sát xác nhận thi thể có phải làHạ Quan Kiệt không?
Loại chuyện nhận thi thể này để cô làm thì quá tàn nhẫn, anh thực sự không đànhlòng.
Kết quả làm người ta tiếc nuối, người chết quả thực chính là Hạ Quan Kiệt. Tuymười năm nay, anh chỉ có lúc trước đưa Tâm Trữ đi "mua" Tiểu Dịch cógặp qua anh ta, nhưng trên nguyên tắc bộ dáng của anh ta cùng mười năm trướcthực không có thay đổi gì quá lớn. Hơn nữa Tiểu Dịch lại có bộ dáng rất giống anhta, cho nên...
Cảnh sát nói, bước đầu điều tra hẳn là do nhà cái đòi nợ, thủ pháp tương đươngcùng loại, bọn họ đang truy nã hung thủ.
Mạc Thiên Hòa cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể gật đầu, đáp ứng sẽtận lực phối hợp cảnh sát phá án, sau đó ký tên lên một số văn kiện rồi rời đi.
Sau khi trở lại công ty, cô được an trí nghỉ ngơi trên giường trong văn phònganh đã tỉnh lại một lúc lâu.
Nhân viên Vương Lị Nhã ở bộ phận hành chính phụ trách hỗ trợ chiếu cố cô nóicho anh, sau khi cô tỉnh lại liền hỏi anh đi chỗ nào, sau đó trầm mặc thẳng đếnbậy giờ, một câu cũng chưa nói, cũng không ăn thứ gì.
Nhận lời cám ơn của anh, Vương Lị Nhã rời đi trước. Anh thì hít sâu một hơi,sau khi chuẩn bị tất cả, đẩy cửa đi vào phòng nghỉ ngơi riêng của mình.
Cô im lặng ngồi ở trên giường, khuôn mặt không có biểu tình gì nhìn trời xanhngoài cửa sổ, chẳng biết đang ngẩn người hay là đang suy nghĩ.
"Tâm Trữ."
Tiếng gọi khẽ của anh khiến cô chậm rãi xoay đầu lại, mắt hướng chỗ anh, nhưngmặt cô vẫn như cũ không chút thay đổi, khiến cho người ta nhìn không ra tâmtình của cô giờ phút này.
"Anh đã trở lại." Anh nói với cô, lại không biết nên mở miệng nói kếtquả cho cô như thế nào.
Cô trầm tĩnh nhìn anh, cũng không nói lời nào.
"Mọi người nói cái gì em cũng không ăn, hiện tại đã là hai giờ chiều, emnhất định đói rồi? Muốn ăn cái gì, anh gọi người đi mua, hay là chúng ta cùngnhau ra ngoài ăn?" Anh đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống bên giường, ôn nhunhìn cô chăm chú nói.
"Là anh ta sao?" Cô đột nhiên mở miệng hỏi, thanh âm thấp đến cơ hồkhiến cho người nghe không rõ ràng lắm.
Mạc Thiên Hòa trầm mặc nhìn cô, biểu tình tràn ngập xin lỗi cùng tiếc nuối.
"Thực xin lỗi." Anh lẳng lặng nói.
Qua một đoạn thời gian, cô không có phản ứng gì, chỉ là thẳng tắp nhìnanh, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
"Em không tin." Mặt cô không còn chút máu lắc đầu nói, thân thể bắtđầu run rẩy.
"Vợ à–" Anh cầm tay của cô, ý muốn dùng lời hay dỗ dành, lại bị côđánh gãy.
"Em không tin." Cô nói lại một lần, đột nhiên xốc cái chăn tơ tằmtrên người ra, nhanh chóng xoay người xuống giường.
Anh vội vàng vươn tay bắt lấy cô.
"Em muốn đi đâu?"
"Em muốn đi nhìn anh ta, trừ phi chính mắt thấy, em tuyệt đối không tinanh ta đã chết, tuyệt không!" Cô kích động nói.
Anh không đành lòng nhìn cô, dùng ngữ khí ôn hoà nhất nói với cô: "Anh đãđi xác định rồi, vợ à."
"Anh không rõ ràng lắm anh ta lớn lên là bộ dạng gì, anh nhất định là nhìnsai lầm rồi." Cô đẩy anh ra, bước nhanh về phía trước.
"Tâm Trữ." Anh lại đem cô giữ chặt lần nữa, thanh âm không tự chủđược trở nên nghiêm túc mà còn cường thế: "Không cần như vậy, em phải đốimặt sự thật."
"Hiện tại em chính là muốn đi đối mặt sự thật, anh không cần cản em, buôngtay, buông em ra!" Cô bắt đầu phát điên gầm rú với anh, phát cuồng muốnđẩy anh ra.
Mạc Thiên Hòa sợ hãi cô sẽ thương tổn tới bản thân, bất đắc dĩ chỉ có thể đemcả người cô áp đảo lên giường, dùng sức nặng thân thể gắt gao kiềm chế cô.
"Buông em ra! Buông em ra!" Cô còn đang thét lên.
Anh dùng miệng che lại miệng của cô, có chút thô lỗ hôn cô, đầu lưỡi anh cườngthế tiến vào trong miệng cô quấn lấy, thẳng đến khi chống cự của cô dần dầnbiến mất, mới chuyển thành ôn nhu yêu thương hôn.
"Bình tĩnh xuống chưa?" Trong chốc lát sau, anh ngẩng đầu lên nhìn côchăm chú, ôn nhu hỏi.
Hạ Tâm Trữ nhìn anh, mở miệng ra, nước mắt lại chảy xuống từ trong hốc mắt, mộtgiọt tiếp một giọt.
Mạc Thiên Hòa thở dài một tiếng, trừ gắt gao đem cô ôm vào trong lòng, để cô ởtrong ngực khóc đủ, anh cũng không biết bây giờ mình còn có thể làm gì. Hạ QuanKiệt đáng giận, mặc kệ sống hay chết đều khiến người khác tức giận, phiền lòng.Thật sự hẳn là kiếp trước đã nợ anh ta!
Cô khóc một hồi lâu, thẳng đến khi bắt đầu nấc lên mới chậm rãi ngừng lại nhưngvẫn không nhịn nức nở.
"Cảnh sát nói có thể là nhà cái đòi nợ làm." Anh mở miệng nói, chậmrãi kể cho cô tất cả nhưng điều biết được từ cảnh sát: "Bọn họ từ kháchsạn và sòng bạc anh ta thường ra vào điều tra được. Anh ta nợ chồng chất hơnmười vạn chưa trả, cũng từ những người ở chung với anh ta xác nhận gần đây xácthực có người tới cửa đòi nợ. Chẳng qua lần nào anh ta cũng đều nói với chủ nợ,chờ anh ta tìm được em gái của mình, anh ta liền trả đủ tiền.
"Là em hại chết anh ấy." Cô đột nhiên nghẹn ngào mở miệng.
Anh bị hoảng sợ, lập tức sửa đúng lời của cô: "Không phải."
"Phải." Cô vừa khóc vừa nói: "Nếu em không ẩn núp đi, nếu anh ấytìm được em, sẽ không xảy ra chuyện này. Chỉ là mấy chục vạn mà thôi, chỉ cầncó mấy chục vạn anh ấy sẽ không mất đi tính mạng, đều là do em hại!"
"Không ai hại anh ta, là anh ta tự mình hại mình." Mạc Thiên Hòa nóinhư đinh đóng cột.
"Chỉ cần em không trốn đi –"
"Em sẽ cho anh ta tiền, muốn cho anh ta tiền cả đời sao? Như vậy mà có thểcứu anh ta, không phải đẩy anh ta đến vực càng sâu hơn sao?" Anh nghiêmkhắc đánh gãy cô.
Cô trầm mặc không nói mà nức nở.
Mạc Thiên Hòa bỗng nhiên than nhẹ một hơi, dùng ngữ khí ôn hoà giảng đạo lý vớicô.
"Tâm Trữ, em nên biết nếu anh ta không bỏ cờ bạc, sớm hay muộn cũng có mộtngày sẽ rơi xuống kết cục như hôm nay. Trước kia em từng cho anh ta bao nhiêutiền, trả nợ cho anh ta bao nhiêu lần, nếu anh ta hiểu được tỉnh ra hoặc hốicải, em cũng sẽ không hạ quyết tâm cùng anh ta đoạn tuyệt lui tới, bởi vì embiết tiếp tục như vậy, không chỉ hại anh ta, hại mình, còn có thể ngay cả tươnglai của Tiểu Dịch cũng đều có thể bồi vào.
"Cách làm của em là đúng, tuy nhiên kết quả khiến cho người ta tiếcnuối." Anh an ủi cô, đem cô ôm chặt thêm một chút: "Hơn nữa một khisự tình đã xảy ra, em có tự trách cũng không được gì. Quan trọng chính là,chúng ta phải nói với Tiểu Dịch chuyện ba cậu bé chết như thế nào. Cậu nhóc kiarất mẫn cảm cũng rất chững chạc, anh có chút lo lắng chuyện này sẽ lưu lại tổnthương ẩn sâu trong lòng cậu bé."
"Tiểu Dịch..." Cô nỉ non, giống như lúc này mới nhớ tới còn có mộtTiểu Dịch đang cần bọn họ.
"Đúng, Tiểu Dịch." Anh cúi đầu, mềm nhẹ hôn lên nước mắt trên mặt củacô: "Vì Tiểu Dịch, em nhất định phải kiên cường, phải dũng cảm, không thểđể cậu bé thấy bộ dáng buồn bã như vậy của em, bởi vì em là chỗ dựa cùng hậuphương duy nhất của nó hiện tại, hiểu không?"
Cô lẳng lặng dừng ở ánh mắt ôn nhu cùng vẻ mặt lo lắng của anh, không lên tiếngtrả lời.
"Hiểu không?" Anh nhẹ giọng hỏi lại một lần.
Cô lắc lắc đầu.
Anh sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới cô lại lắc đầu.
"Anh nói sai rồi." Hạ Tâm Trữ đột nhiên khàn khàn mở miệng nói, vươntay ôm lấy cổ anh, đem mặt mình vùi vào cổ và vai anh: " Em hiện tại khôngphải là là nơi dựa vào cùng hậu phương duy nhất của Tiểu Dịch, bởi vì còn cóanh, anh cũng là là nơi dựa vào cùng hậu phương của nó, và em."
"Anh thật cao hứng khi nghe em nói như vậy." Mạc Thiên Hòa ôm chặtcô, cúi đầu hôn hôn mép tóc của cô, vui mừng không thôi. Đời này anh sẽ dùnghết khả năng để bảo vệ cô, yêu cô, sẽ không buông tay.
"Không được rời bỏ em." Cô ôm chặt anh nói.
"Vĩnh viễn sẽ không." Anh ưng thuận hứa hẹn cả đời.
******
Mưa gió qua đi, chính là sau cơn mưa trời lại sáng.
Sau khi hậu sự của Hạ Quan Kiệt xong xuôi, nghi phạm giết người không lâu saucũng bị bắt, Mạc Thiên Hòa cùng Hạ Tâm Trữ chính thức nhận nuôi Tiểu Dịch, đểcho ba người bọn họ chân chính thực sự trở thành người một nhà.
Tiểu Dịch đối với việc cha ruột chết, thực không có phản ứng quá lớn, chỉ là imlặng gật đầu tiếp nhận chuyện này. Cũng trong ngày hoàn thành thủ tục nhậnnuôi, thực nghiêm túc đứng ở trước mặt bọn họ, hỏi bọn họ từ nay về sau có thểmở miệng gọi hai người là ba cùng mẹ hay không? Bởi vì đối với cậu bé mà nói,bọn họ mới là ba mẹ của cậu.
Hai người bọn họ đương nhiên lập tức cùng nhau nói có thể, chỉ thấy Tiểu Dịchnhất thời tươi cười rạng rỡ. Sau đó từ nay về sau trong nhà thường nghe thấychính là cậu bé luôn lớn tiếng gọi ba, mẹ, thanh âm giống như muốn bổ sung lạivài năm qua không được gọi.
Cậu bé thật sự coi bọn họ thành cha mẹ, cha mẹ đích thực ở trong lòng cậu.
Từng ngày từng ngày an tĩnh trôi qua, bi thương cũng từng ngày từng ngày giảmbớt, bụng Hạ Tâm Trữ đương nhiên cũng lớn lên từng ngày. Sau đó xác định giớitính của đứa bé trong bụng là một bé gái.
"Thất vọng sao?" Sau khi đi ra phòng khám, Hạ Tâm Trữ mở miệng hỏi.
"Thất vọng cái gì?" Đi ở bên cạnh cô, nắm chặt tay cô, Mạc Thiên Hòahé ra khuôn mặt nghi hoặc.
"Là con gái."
"Chúng ta đều đã có con trai, bé này này đương nhiên nên là con gái, nếulà con trai, anh mới thực thất vọng đấy." Anh nói.
"Tiểu Dịch cũng không phải đứa con chân chính của anh."
"Con đương nhiên phải! Ai nói con không phải, gọi tên đó đi tới gặpanh." Vẻ mặt anh tức giận trừng mắt nói, một bộ dáng muốn tìm người đánhnhau.
Cô nhịn không được mỉm cười: "Bé tiếp theo em sẽ giúp anh sinh contrai." Cô nghiêm túc mà thâm tình hướng anh hứa hẹn.
"Nói thật, một con là đủ rồi, anh thích con gái hơn, con gái dáng vẻ giốngem." Anh mỉm cười nói với cô.
Cô nhún nhún vai không thể phủ định, nhưng trong lòng sớm đã quyết định, cônhất định sẽ vì anh sinh một đứa con, một đứa con có bộ dáng giống anh, cá tínhcũng kiên định không đổi giống anh, dũng cảm tiến tới. Cô ở trong lòng thề.
Từng ngày từng ngày trôi qua, thêm một năm mới, đông đi, xuân đến, vào hạ, ngàysinh dự tính của cô cũng càng lúc càng gần.
Ngày sinh sản, bụng lớn của cô sớm đã bắt đầu đau, Mạc Thiên Hòa luống cuốngtay chân lập tức đưa cô đến bệnh viện, cả người quả thực khẩn trương tới mứckhông xong.
Hạ Tâm Trữ nằm ở trên giường bệnh, vừa đau, vừa lại cảm thấy buồn cười. Bởi vìở bên giường cô, là hai người đàn ông cô yêu nhất thế giới này, đối thoại củamột lớn một nhỏ thực làm cô buồn cười đến chết mất.
"Ba, ba không nên khẩn trương như vậy được không? Là mẹ phải sinh em bé,không phải là cha." Đứa con nói.
"Chính là mẹ phải sinh em bé, ba mới có thể khẩn trương. Nếu là ba sinh,ba mới sẽ không khẩn trương." Ba trả lời, trong thanh âm tràn ngập lo âu.
"Ba, ba là con trai, không thể sinh em bé."
"Ba biết, ba chính là nêu ví dụ thuyết minh."
"Ba, mẹ đang cười, nên không đau, ba yên tâm."
"Đây là miễn cưỡng cười vui, con hiểu không? Bởi vì mẹ không muốn làmchúng ta lo lắng."
"Nhưng con đâu có lo lắng, cho nên mẹ là không muốn cho ba lo lắng, ba. Baphải kiên cường một chút, hiểu không?"
Hạ Tâm Trữ còn muốn cười, nhưng một trận đau đớn sắc bén khó nhìn vào lúc nàylại đột nhiên chiếm lấy cô, khiến cô nhịn không được bấu móng tay vào cánh tayanh, phát ra một trận rên rỉ thống khổ.
"Bác sĩ, bác sĩ, y tá, y tá, bà xã của tôi đau quá, cô ấy sắp sinh phảikhông? Các người nhanh chóng đi tới giúp cô ấy xem một chút với." Ba hoảnghốt rối loạn, đứa con lại thực bình tĩnh.
"Cô y tá, mẹ con có phải là sắp sinh em gái không? Ba mời các người đi tớixem một chút." Cuối cùng, tiếng an ủi lại vang lên: "Ba, ba phải kiêncường một chút."
Trong phòng chờ sinh nhất thời vang lên một tiếng cười khẽ, Hạ Tâm Trữ cũngmuốn cười, nhưng vì ngăn cản đau đớn khó nhịn, cơ hồ sắp mất hết tất cả hơisức, ngay cả sức lực để cười cô cũng không có.
Bác sĩ y tá đến gần, kéo rèm. Bác sĩ kiểm tra tình huống một chút, tiện tuyênbố nên vào phòng sinh, sau đó đẩy cô vào phòng sinh, chuẩn bị sinh nở.
Mạc Thiên Hòa một chút cũng không lo lắng đem đứa con khiến người gặp ngườithích để lại một mình trong phòng chờ sinh. Suốt cả quá trình bà xã sinh nở,toàn bộ hành trình anh đều làm bạn ở bên cạnh cô.
Cục cưng rốt cục ra đời, là một bé con nhiều nếp nhăn, bởi vì rất nhăn nên xemra thực xấu, cũng nhìn không ra giống ai. Nhưng khi bác sĩ ôm cục cưng đến choanh, khi anh chân tay vụng về ôm lấy đứa bé, lòng liền tràn đầy cảm động, trongmắt đều là nước mắt.
"Em xem, con gái của chúng ta." Anh ôm con gái bảo bối đến cho bà xãtrong mắt cũng đang tràn đầy nước mắt nhìn.
"Nó thật xấu." Bà xã suy yếu phê bình, nhưng trên mặt lại lộ ra mỉmcười vừa lòng.
Anh cũng cười theo, đột nhiên nghe thấy bà xã nói với anh: "Đứa kế tiếp emsẽ sinh con trai cho anh."
"Không cần." Cả người anh cứng ngắc phát ra một tiếng rên rỉ hoảngsợ : "Một đứa là đủ rồi, bà xã, thực!"
Tay anh đến bây giờ còn run, trên trán phía sau lưng tất cả đều là mồ hôi. Đốivới đau đớn trong toàn bộ quá trình sinh sản vẫn còn sợ hãi, tuy nhiên ngườinằm trên bàn sinh lại không phải anh.
Phụ nữ quả thực rất vĩ đại.
"Một đứa là đủ rồi, thực sự!" Anh nhịn không được run run nói lại lầnnữa.
Bà xã suy yếu mỉm cười với anh, sau đó nói: "Không."
"Bà xã..."
"Không."
Nghe thấy đoạn đối thoại này của bọn họ, bác sĩ và y tá ở một bên nhịn khôngđược buồn cười, mà Mạc Thiên Hòa mặt không còn chút máu lại chỉ muốn khóc.
Đứa tiếp theo, anh còn phải trải qua một lần như vừa rồi nữa hay sao?
Ba, ba phải kiên cường một chút.
Lời đứa con đột nhiên hiện lên, khiến anh vô lực cười khổ một tiếng.
Phụ nữ thực rất vĩ đại, mà đàn ông thực đúng là mệnh khổ – Không phải, là nhấtđịnh phải kiên cường một chút mới được, vì bà xã yêu quý.
Đàn ông –
Ai, cố lên đi!
_Hết_