Một tiếng "ting", cửa thang máy mở.
Hứa Niệm không kịp ngẫm nghĩ nhiều, nhanh chân bước vào thang máy.
Ánh mắt của cô có chút hỗn độn, cô nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ luôn thay đổi trong thang máy mà không chớp mắt, lông mày xoắn lại.
Hứa Niệm vừa đi vừa suy nghĩ, Thư Thư tựa hồ chưa từng nói cho cô biết công việc của cô ấy là gì, cô ấy cũng chưa từng tiết lộ cuộc sống của mình.
Nếu giả sử Thư Thư của cô thực sự là Giang Chỉ . . .
Ác mộng, nhất định là ác mộng! Hứa Niệm, mau tỉnh lại đi!
Cho dù trái đất này có nổ tung, cũng không dám nghĩ đến mình sẽ ở cùng một chỗ với Giang Chỉ.
Trong đầu của Hứa Niệm đang diễn ra một trận chiến điên cuồng giữa Thư Thư đáng yêu và nữ ma đầu lạnh lùng, tàn nhẫn. Cô tâm phiền ý loạn cho đến khi điện thoại đột nhiên rung lên.
Một tin nhắn hiện lên trên WeChat.
【 Thư Thư: Em vẫn chưa về sao? Người ta đã chờ em hơn nửa ngày rồi!】
【 Thư Thư: biểu lộ đáng yêu 】
Hứa Niệm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, sờ lên cái mũi, khóe miệng nhịn không được hiện lên ý cười.
Cô đúng là điên mới nghĩ Thư Thư của mình là nữ ma đầu đáng ghét kia.
Thư Thư là một mèo con màu hồng đáng yêu còn Giang Chỉ lại là nữ ma đầu tâm địa đen tối. Cho dù là một người mù cũng biết hai người đó không phải là cùng một người.
Giang Chỉ cầm máy tính bảng, mũi ngứa ngáy, không khỏi hắt hơi.
Màn hình máy tính bảng sáng lên, Giang Chỉ mở WeChat.
【 Thâu Thân: Vừa mới về tới nhà.】
【 Thâu Thân: Bị cấp trên giữ lại rất lâu, định cho cô ta một một cơ hội.】
Hứa Niệm ra vẻ trêu chọc, không muốn Thư Thư nhận ra mình thực sự muốn công việc này, nhưng hình ảnh lướt qua trong đầu vẫn khiến cô chưa tỉnh hồn.
Cũng may, Hứa Niệm chuẩn bị hai tài khoản WeChat, một cái dành riêng để nói chuyện phiếm với Thư Thư, cái còn lại để làm công việc, phòng trong trường hợp có sự cố xảy ra.
Bằng không nếu một ngày nào đó vô tình gửi cho người khác những bức ảnh riêng tư của hai người thì hậu quả sẽ là . . .
Hứa Niệm không khỏi rùng mình, nghĩ đến đây thôi là đã sợ chết khiếp rồi.
【 Thư Thư: Bảo bối thật tuyệt! Tiếp tục đầu đấu trí đấu dũng cùng nữ ma đầu.】
Màn hình điện thoại di động sáng lên.
【 Thư Thư: Đây là phần thưởng.】
Giây tiếp theo, một bức ảnh được gửi tới.
Vai hơi lộ ra, xương quai xanh gợi cảm dụ hoặc vô hạn.
Không đủ . . .
Hứa Niệm thở dài một hơi, gọi điện thoại cho đối phương.
"Phần thưởng này không đủ, em rất nhớ chị, muốn nhìn chị một chút, ôm chị một cái."
Giọng nói trầm khàn khàn khàn vang lên, dường như mang theo một tia dục vọng nhưng ẩn sau bên trong lại là chán nản bất lực.
"Thư Thư, chị ra ngoài không được sao?"
Tay cầm điện thoại của Giang Chỉ có chút lạnh lẽo, đôi môi mỏng hé mở, nhưng điều muốn nói lại nghẹn lại trong cổ họng, không nói ra được.
Giang Chỉ có thể cảm giác được sự chân thành của bạn nhỏ kia, cũng rất trân quý tình cảm của cả hai, nhưng càng như vậy, cô lại càng sợ hãi.
Bạn nhỏ rất có thể là một thực tập sinh vừa mới tốt nghiệp, còn cô thì đã vất vả trong xã hội nhiều năm, tuổi tác giữa hai người chênh lệch rất lớn . . .
Giang Chỉ sợ hãi vạn nhất bạn nhỏ không tiếp nhận được, thì tình cảm mấy năm qua giữa hai ngươi coi như tan vào trong hư vô.
Cô sợ mình chịu không được nỗi đau khi đánh mất đi mối quan hệ với người mình yêu.
Người ở đầu bên kia điện thoại thấy đối phương hồi lâu không nói gì, đương nhiên hiểu Thư Thư có ý gì.
"Bảo bối, em là gặp chuyện gì sao? Đều có thể nói cho Thư Thư, Thư Thư là mèo nhỏ ân cần nhất."
"Chủ nhân ~~ Chủ nhân, xin hỏi ngài có dặn dò gì sao? Meo ~~"
Giang Chỉ dùng tay trái xoa xoa cái đầu mập mạp của con mèo "Thư Thư" bên cạnh mình, tay phải giơ điện thoại di động lên, bĩu môi, dùng giọng ngọt ngào dụ dỗ bạn nhỏ nhà mình.
Con mèo nheo mắt nhìn chủ nhân của nó mà không hề ngạc nhiên. Chủ nhân là vậy, nóng lạnh thất thường nên nó sớm đã quen rồi.
"Được rồi, em hiểu rồi, em muốn xem Thư Thư múa."
Hứa Niệm nghe giọng nói của người ở đầu bên kia điện thoại, sương mù trên đầu bị cuốn đi, cô tưởng tượng Thư Thư nhất định là một cái bánh bao dễ thương, mặt búng ra sữa, giống như con mèo trong nhà của Giang Chỉ.
Nhưng sao mình lại nghĩ đến người này? Chắc chắn là Giang Chỉ đã ám mình như bóng ma theo sau lưng.
"Thư Thư, em hỏi chị một vấn đề. Nếu như không cẩn thận phát hiện bí mật của cấp trên thì nên làm cái gì?"
A a a a, thật là phiền.
Tại sao mình lại muốn đến đưa tờ giấy ghi chép cho Giang Chỉ, chuyển phát nhanh chẳng phải là được rồi hay sao? Nếu như mình không đến để đưa tờ giấy ghi chép thì cũng sẽ không nhìn thấy mấy bức ảnh đó!
Lần này công việc sẽ không ngâm nước nóng* giống lần trước đi!
(*) Ngâm nước nóng: Cách nói ẩn dụ của bên Trung, nghĩa là công việc sẽ bị phá hỏng.
"Vấn đề gì? Bí mật của cấp trên sao?"
Giang Chỉ vừa thay xong nội y tình thú, mặc váy hai dây tơ lụa màu đen, đeo mặt nạ lông vũ màu đen đầy mê hoặc, một đôi chân dài trắng nõn bước đi trước ống kính.
Cô bước đi đến trước ống kính, giả bộ bất đắc dĩ trêu chọc đôi chân xinh đẹp của mình, ngữ khí tràn đầy tiếc hận: "Xem ra bảo bối gặp rắc rối rồi, đáng tiếc Thư Thư học được một vũ đạo mới, có người không thưởng thức được."
"Nhìn xem!"
Thanh âm của Hứa Niệm khàn khàn, cô muốn nhìn nhanh một cái, tựa hồ có thể quên đi mọi lo lắng cùng Thư Thư.
"Lần sau đi, công việc của bảo bối quan trọng. Bình thường trong tình huống này, tốt nhất nên dùng phương pháp xử lý bằng cái đầu lạnh, thăm dò tình hình của địch."
Giang Chỉ tắt video, chuyển chế độ giọng nói, tháo mặt nạ xuống, bình tĩnh phân tích.
"Nếu như nữ ma đầu dám mượn công việc làm cái cớ, cố ý bắt nạt em, lấy công báo tư thù, em lập tức chụp lại mọi hành động của cô ta, đến lúc đó tự có pháp luật trừng phạt."
"Nếu như pháp luật không trừng phạt được cô ta, em lập tức trực tiếp dẫn chị đến để chị xử lý cô ta."
"Ha ha ha ha . . . " Hứa Niệm nhướng mày, cười lớn. Thư Thư trước sau đều như một, lòng của cô ấy đều hướng đến cô. Dù sao Thư Thư cũng có chút không muốn gặp mặt, trùng hợp này thật sự là rất khéo.
"Thư Thư thật lợi hại! Thư Thư là làm việc gì? Làm sao chị lại hiểu được nhiều như thế? Thật không giống như em, chỉ mới là một thực tập sinh mới ra trường."
Hứa Niệm nói không rõ ràng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Giang Chỉ dường như quên mất điều này, suýt chút nữa cô đã bại lộ thân phận của mình rồi.
"Không phải, chị cũng vừa mới tham gia công tác hơn một năm, hiểu rõ hơn một chút so với em mà thôi."
Giang Chỉ thở dài một hơi, cố gắng làm cho lời nói dối trở nên chân thật, ngụy trang thành một người mới vào công ty làm việc.
"Vậy cấp trên của Thư Thư cũng rất đáng sợ sao?"
Nhíu mày, Giang Chỉ nghĩ đến mình, bất đắc dĩ mở miệng: "Cứ cho là như thế đi."
"Ngoan ~~ Bảo bối không cần sợ, cứ việc để nữ ma đầu phóng ngựa tới, Thư Thư đây sẽ dạy em cách trị cô ta."
. . . . .
Hai người cách điện thoại, cười lên ha ha ha, trò chuyện rất vui vẻ.
"Thư Thư, chị cũng có nhiều trải nghiệm không vui trong thời gian thực tập phải không?"
Hứa Niệm nghe Thư Thư khuyên nhủ nhưng trong lòng lại lo lắng, đau lòng cho Thư Thư. Khẳng định là cô ấy đã phải trải qua nhiều kinh nghiệm mới có thể giải quyết những vấn đề này một cách thản nhiên và bình tĩnh như vậy.
Đổi lại là cô, còn không biết bản thân có thể kiên trì được hay không.
"Ha ha, không sao đâu. Bảo bối, chị nhắc nhở cho em về quy tắc sinh tồn ở nơi làm việc. Phải biết cách đối nhân xử thế, nhìn trước nhìn sau, tuyệt nhiên không được giao du với người nhỏ mọn cũng không được bày tỏ thái độ không hài long trước mặt người khác. Đề cao giá trị của bản thân, không nên ở sau lưng của người khác mà đàm tiếu về họ."
Cảm giác được giọng bên kia trở nên vui vẻ, Giang Chỉ bóc một viên kẹo bỏ vào bên trong miệng, tảng đá đè nặng trong lòng cũng đã được bỏ xuống.
Bạn nhỏ này còn cả một chặng đường dài phía trước, còn rất nhiều điều phải học. Mỗi lần gặp một người, họ đều sẽ cho mình một bài học để nhớ. Không sao, cứ từ từ, chậm mà chắc. Cô cũng sẽ đi cùng hành trình trưởng thành của bạn nhỏ nhà mình.
Hứa Niệm nghiến nghiến răng: "Vậy . . . đây có tính là nói xấu sau lưng người khác không?"
"Bảo bối, em thật xấu xa, dám dùng lời nói này để trêu chọc chị. Chúng ta không làm cùng công ty, tất nhiên cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ không đến tai cấp trên của em."
"Yên tâm, miệng của em rất kín."