Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 5: Con mèo tên Thư Thư




Trên đường đi, Hứa Niệm mở WeChat mới nhìn thấy tin nhắn của Thư Thư gửi đến.

"Hôm nay chị xin nghỉ một ngày, ở nhà ngủ một giấc cho đến khi trời tối!"

"Thật đáng tiếc, bảo bối không thể ngủ cùng một chỗ ngủ với chị. Có phải là hôm nay em phải đối mặt với nữ ma đầu? Cũng phải cẩn thận coi chừng cô ta ăn thịt em đấy."

Cách màn hình, Hứa Niệm đều cảm nhận được người nào đó đang rất đắc ý.

Hứa Niệm nghiến nghiến răng, trực tiếp gửi giọng qua tin nhắn: "Hừ, hôm nay em cũng có thể trở về ngủ nướng! Nữ ma đầu thật đáng sợ, em muốn đình công!"

Thư Thư rất phối hợp khen người kia: "Oa! Bảo bối nhà mình thật giỏi! Em đã có thể chống lại sự bạo ngược của nữ ma đầu!"

Hứa Niệm cảm thấy chột dạ, xấu hổ đến mức không nói ra là mình bị nữ ma đầu đuổi việc, chứ đừng nói đến việc đêm qua mình đã lấy đi quần lót của nữ ma đầu.

Cho dù Thư Thư hình như không có ý định thành đôi thật sự với mình thì hẳn cũng phải rất quan tâm đến loại chuyện này. Nếu như để Thư Thư biết được . . .

Hứa Niệm không dám nghĩ, rất nhanh chuyển chủ đề: "Thân thể của Thư Thư đã tốt hơn nhiều rồi sao?"

"Tốt hơn rất nhiều, tràn đầy năng lượng!"

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại nghe có vẻ thật rất nhiều năng lượng: "Sau khi hoàn thành công việc trước mắt, chị có thể thư giãn rồi. Chúng ta có thể cùng nhau xem phim hoặc chơi đùa."

Hứa Niệm thở phào nhẹ nhõm, xuống xe đi về phía nhà của Giang Chỉ, tay vô tình chạm vào chiếc quần lót trong túi. Ngoài ngượng ngùng, suy nghĩ của cô lại trôi xa hơn một chút.

Ngày đó, Thư Thư cũng mặc giống như cái này . . .

Hứa Niệm đi vào hành lang, thấp giọng: "So với xem phim cùng chơi đùa, tối hôm trước em chưa thấy đủ . . . Em muốn xem thêm vài thứ nữa."

Cùng lúc đó, Giang Chỉ đang rúc trong chăn, mặt và tai đều đỏ bừng, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ uy nghiêm ngày thường.

Thấy đối phương im lặng, người ở đầu bên kia điện thoại càng mạnh dạn nói: "Quên cái gì rồi sao? Có cần em nhắc nhở không?"

Đứa nhỏ này dám can đảm khiêu khích mình sao?

Khóe môi của Giang Chỉ cong lên, ý cười càng thêm mê người: "Làm sao lại quên? Chính là lo lắng có người nhìn xong sẽ không chịu nổi ~"

Giọng điệu hơi cao lên khiến Hứa Niệm cảm thấy cổ họng có chút khát khô.

"Có gì mà em không chịu được?"

Hứa Niệm lại hạ giọng: "Ngược lại là có người nào đó đang thẹn thùng đi?"

Giang Chỉ từ trên giường ngồi dậy: "Hình như có người ở bên ngoài?"

Hứa Niệm hoang mang: "Sao?"

Một giây sau, một tấm hình được gửi đến.

Đôi chân trắng nõn xuất hiện trên màn hình, các ngón chân hơi cong, giống như hai khúc bạch ngọc sáng bóng . . .

"Muốn lên cao nữa sao?"

Thanh âm lười biếng vang lên lần nữa: "Chị có thói quen khỏa thân khi ngủ, cho nên . . . "

Cho nên, đại khái là cô ấy không có mặc áo ngủ!

Tim của Hứa Niệm đập rộn lên, cô đến trước cửa nhà của Giang Chỉ mà không hề hay biết.

Không được, bây giờ mình phải trả lại tờ giấy trước, sau đó xử lý món khoai lang bỏng tay kia nữa . . .

"Em, hiện tại em có chút việc, lúc trở về sẽ tìm chị."

Giọng của cô có chút khàn khàn: "Chờ em về nhà."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ: "Có người sợ hãi rồi sao?"

Ai sợ hãi? Hiện tại cô chỉ là muốn đi đối mặt với nữ ma đầu!

Hứa Niệm lo lắng mình một hồi nữa sẽ quá mức thất thố, chật vật cúp điện thoại, đứng ở cửa bình tĩnh một lúc mới nhấn chuông.

. . . . .

Giang Chỉ nghe âm thanh tút tút từ đầu bên kia, mỉm cười đắc ý.

Quả nhiên người nào đó đang rất xấu hổ thì phải?

Giang Chỉ rất thích thú với những việc như thế này, cô muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của người kia. Thế là lại làm càn, chụp thêm một bức khác.

Cơ bụng cùng bầu ngực như ẩn như hiện, Giang Chỉ vừa muốn gõ chữ, lại nghe thấy chuông cửa vang lên.

Giang Chỉ cau mày mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, bật camera lên thì nhìn thấy Hứa Niệm đang đứng ở cửa.

"Sao cô lại tới đây?"

Giang Chỉ mở cửa, giọng điệu không vui nói: "Sao vậy? Chúng ta không thể nói chuyện điện thoại sao?"

"Không, không phải, tôi tới đây để trả lại tờ giấy ghi chép cho giám đốc."

Hứa Niệm cúi đầu đưa tờ giấy ra, do dự làm sao để trả lại vật kia mà thần không biết quỷ cũng không hay. Giọng có chút run run: "HR thông báo tôi không có thông qua kỳ thực tập, rất cảm tạ giám đốc đã quan tâm đến tôi, tôi đã xem xong giấy ghi chép vụ án, phương án đề xuất cũng kẹp ở bên trong. Tạ ơn giám đốc đã sẵn lòng cho tôi một số lời khuyên."

Lúc này Giang Chỉ mới ý thức tới mình quên nói cho HR, cái bạn nhỏ này có thể được thông qua kỳ thực tập.

"Vào đi, tôi xem cô viết cái gì ở trong đó."

Cơ hội tốt!

Hứa Niệm thở phào nhẹ nhõm, đi theo đối phương vào trong.

Giang Chỉ đặt điện thoại di động sang một bên, ngồi trên ghế sofa và bắt đầu đọc các phương án đề xuất của người nọ, trên mặt nhìn không ra là đang vui hay là đang tức giận.

Hứa Niệm nhìn quanh, quyết định kiếm cớ đi vệ sinh để tận dụng cơ hội bỏ vật kia vào giỏ đựng quần áo bẩn trước cửa.

"Báo cáo viết cũng không tệ lắm, nhìn ra được cô đã rất chuyên tâm."

Giang Chỉ đặt tờ giấy lên bàn: "Báo cáo thực tập của cô bị ký nhầm, nếu cô bằng lòng thì có thể ở lại công ty."

Sao!?

Hứa Niệm ngàn vạn cũng không nghĩ tới, nữ ma đầu vậy mà giữ mình lại.

Cô vội vàng đứng dậy: "Cám ơn giám đốc Giang, tôi, tôi bằng lòng ở lại!"

Công ty Luật của Giang Chỉ chính là nơi mà có bao nhiêu sinh viên luật mơ ước được vào làm. Đây là cơ hội ngàn năm có một!

"Đừng khách sáo."

Giang Chỉ bình tĩnh nhìn: "Lát nữa tôi sẽ gửi cho cô mấy vụ án, đọc xong hãy viết ra suy nghĩ của cô."

"Được, được."

Hứa Niệm kích động đến tay phát run, nhìn Giang Chỉ cầm tờ giấy đi vào phòng, cô cũng chuẩn bị xử lý chiếc quần lót ngày hôm qua. Nhưng con mèo kia lại đột nhiên nhảy tới, nó tò mò nhìn Hứa Niệm.

Kẻ thù không đội trời chung gặp nhau, hết sức đỏ mắt, nhưng dáng dấp của con vật này thật đáng yêu, lại là con mèo của Giang Chỉ. Hứa Niệm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đành phải chỉ vào nó.

"Con mèo đáng ghét! Chính ngươi là kẻ gây họa cho ta! Chờ một ngày nào đó chủ của ngươi không có ở đây, ta sẽ tính sổ với ngươi."

Hứa Niệm uy hiếp trừng con mèo kia một cái, nhưng hình như nó không hề sợ mà ngược lại còn nhảy vào ngực của cô, bắt đầu cọ qua cọ lại.

Lấy lòng sao?

Hứa Niệm luôn luôn thích mèo, bị con mèo cọ qua cọ lại, cô cũng không nhịn được mà đưa tay lên người của nó.

"Thư Thư, đừng làm rộn, mau trở về đi."

Thanh âm lãnh đạm vang lên, Hứa Niệm kinh ngạc ngẩng đầu: "Thư Thư?"

Giang Chỉ liếc Hứa Niệm một cái: "Tên của con mèo."

Thật trùng hợp, con mèo xấu xa này lại tên là Thư Thư?

Hứa Niệm sờ mũi, lại nghĩ tới hai chân của Thư Thư. Cô cố gắng xua đi những ý nghĩ xấu xa đó trong đầu, mỉm cười với Giang Chỉ: "Thật đáng yêu."

Giang Chỉ cũng không quan tâm lắm, cầm máy tính bảng ngồi cạnh Hứa Niệm: "Trong những trường hợp này, cô . . . "

Màn hình máy tính bảng sáng lên, Giang Chỉ mở WeChat, Hứa Niệm đang định ngước qua nhìn kỹ thì thoáng thấy một bức ảnh nằm ở cột gửi khiến cô muốn móc mắt ra.

Bầu ngực căng tròn được dán trên màn hình, lộ ra một chút ửng đỏ, phía trên bức ảnh sắp gửi có một đôi chân trần . . .

Cái này sao lại có chút quen mắt?

Cô không dám nhìn kỹ, giật mình bật dậy.

Con mèo tên Thư Thư kia nghiêng đầu nhìn Hứa Niệm, ánh mắt ngơ ngác.

Trong phòng khách lâm vào yên tĩnh quỷ dị, Giang Chỉ cầm máy tính bảng, một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"

Thậm chí Hứa Niệm cũng không dám nói gặp lại, lộn nhào chạy ra ngoài.

Đến cửa thang máy, trái tim của Hứa Niệm còn đập rất nhanh.

Cô run rẩy bước về phía thang máy, bám chặt vào tay vịn mà trầm tư.

Vừa mới trông thấy tấm ảnh kia . . . Mặc dù cô không dám nhìn kỹ, nhưng dáng vẻ ngón chân cuộn lại, vì cái gì có điểm giống bức ảnh mà Thư Thư gửi đến cho cô?

Con mèo kia cũng tên Thư Thư, là trùng hợp, hay là . . .