"Nói! Tôi cho cô nói! Cô giả câm giả điếc để làm gì? Giang Chỉ, tôi hỏi cô có phải là Thư Thư không! Nói đi!"
Rượu đang hành hạ dạ dày khiến cô cau mày nhăn nhó, thế nhưng cô vẫn không muốn bỏ qua chuyện này.
Giang Chỉ không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này. Cô nhất thời không nói nên lời, không biết phải giải thích những thủ đoạn hèn hạ và tội lỗi của mình ra sao.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Hứa Niệm, Giang Chỉ lại cảm thấy đau xót. Cô tự trách mình đến mức không thể giải thích hay phản bác.
Bởi vì cô thực sự là một kẻ có tội.
"Tôi kêu cô nói!" Hứa Niệm thở hổn hển, khí tức xuyên thấu cổ họng, khiến tim phổi của cô đau nhức, "Giang Chỉ! Ngày thường không phải cô giỏi nhất là nói chuyện hay sao? Tại sao bây giờ lại không thể nói?"
Tức giận đến cực hạn, Hứa Niệm cũng không muốn quan tâm nữa.
"Hứa Niệm, chị xin lỗi, chị đã lừa dối em lâu như vậy. Đúng, chị chính là Thư Thư. Nhưng chị có thể giải thích tất cả những việc này, chị có lý do . . ."
"Xin lỗi? Giải thích? Ha ha ha . . ." Hứa Niệm bật cười, cười đến chảy nước mắt, "Cô muốn giải thích với tôi cái gì? Giải thích cô gặp khó khăn? Giải thích cô bịa ra thân phận giả? Cô dùng chức vụ của mình để ép tôi làm thêm giờ, khiến tôi lỡ mất cuộc gặp mặt, sau đó đổ hết trách nhiệm cho tôi? Giang Chỉ, cô cảm thấy chơi đùa tôi như thế này khiến cô cảm thấy thích thú lắm đúng không?"
"Khụ . . . khụ . . . khụ . . ." Hứa Niệm tức giận đến mức ho không ngừng, ánh mắt hung ác không hề rời khỏi người con gái đã lừa dối cô. Người ấy là người khiến cô vui vẻ như ở thiên đường cũng là người đẩy cô xuống địa ngục.
Rượu có thể làm tê liệt thần kinh, nhưng không thể làm tê liệt nỗi đau, sự lừa dối, trêu chọc mà cô nhận được giống như một vòng lặp của khổ đau, trái tim của cô run lên vì đau.
Cô không ngờ rằng cuộc gặp gỡ mà cô hằng mơ ước vô số lần lại xuất hiện trước mặt cô trong khung cảnh này giống như tình yêu của cô bị người đem ra làm một trò hề.
"Hứa Niệm . . ." Giang Chỉ lo lắng đỡ đối phương dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô giúp cô bình tĩnh lại.
Hứa Niệm ôm lấy thân thể không vững của mình, đẩy Giang Chỉ ra: "Đừng chạm vào tôi! Giang Chỉ, tim của cô làm bằng gì? Cô không thấy đau sao?"
Giang Chỉ cúi đầu không nói gì.
Cô không còn gì để nói, cô là người gây ra lỗi lầm cho nên mọi lời bào chữa chẳng có ý nghĩa gì. Sẽ tốt hơn nếu cô thành thật thừa nhận sai lầm của mình, cho dù điều đó sẽ khiến cô phải trả một cái giá đắt!
"Đừng tưởng rằng cô nói xin lỗi thì tôi sẽ tha thứ cho cô!"
Hứa Niệm nhìn thấu tâm tư của Giang Chỉ, cười lạnh nói: "Cô gạt tôi lâu như vậy, giả điếc giả câm đã xong chưa? Cô có bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi không?"
"Cô cảm thấy việc đùa giỡn này rất vui sao? Cô cảm thấy việc chơi đùa với tình cảm của tôi khiến cho cô thích thú lắm phải không? Phải rồi, phải rồi, tôi là tên hề, tôi là một con chó trung thành với cô, cho nên tôi phải làm theo mọi yêu cầu của cô."
"Cô đã thỏa mãn dục vọng biến thái của mình chưa? Giang, Chỉ." Hai chữ cuối cùng, Hứa Niệm nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Cô cảm thấy mình hoàn toàn là một trò đùa.
Giang Chỉ tuyệt vọng nhắm mắt lại, không dám cầu xin đối phương sẽ thương xót mình, cũng không dám lên tiếng.
Cô giống như một con cá nằm trên thớt, rời nước đã rất lâu nhưng vẫn hy vọng phép màu sẽ xảy ra trước khi chết.
"Không, thực sự không phải như vậy."
"Không phải sao? Nếu như tôi không đánh gãy, cô dự định muốn chơi món đồ chơi này trong bao lâu nữa?" Hứa Niệm hít sâu một hơi, lại thở ra. Cô nắm chặt nắm đấm hết lần này đến lần khác, nhưng không cách nào vung ra ngoài.
Người trước mặt cô là người mà cô muốn gặp hàng vạn lần.
Cô vừa yêu vừa hận cô ấy, cô yêu người đến tột cùng, cuối cùng lại rơi vào trạng thái suy sụp, nhưng cô lại không đành lòng làm tổn thương người mình yêu, điều này giày xéo tâm can đến mức cô không thể thở được
"Cô có cần tôi lặp lại những việc cô làm với tôi không?"
"Meo, meo, meo ~" Chắc chắn Thư Thư đã nghe thấy tiếng động, bước những bước nhỏ nhẹ bước vào phòng, đôi đồng tử tròn xoe đầy tò mò, "Meo~"
"Ra ngoài! Cút khỏi đây!" Trong cơn tức giận, Hứa Niệm giơ chiếc đèn bàn lên muốn đập xuống, nhưng cuối cùng cô cắn chặt răng, nén giận mà đặt đèn xuống và chọn một chiếc gối không gây sát thương lớn.
Chiếc gối mang ngàn vạn tức giận mạnh đến mức con mèo hét lên và chạy ra khỏi phỏng.
"Giang Chỉ, cô từng nói với tôi, im lặng là vô ích. Bây giờ cô dùng sự im lặng để trốn tránh vấn đề sao?" Nhịp thở của Hứa Niệm không đều, hai tay phía sau cũng run rẩy.
Cô cố gắng để mình không ngã gục xuống.
"Hứa Niệm, xin hãy nghe chị giải thích." Giang Chỉ ngẩng đầu nhìn Hứa Niệm, trong lòng có chút bất an.
"Cô nói đi, tôi đang nghe đây. Tôi muốn biết luật sư có tài hùng biện như cô Giang đây sẽ bào chữa như thế nào."
Đôi mắt đó không còn sự yêu chiều như ngày thường thay vào đó là sự lạnh nhạt chưa từng có.
Những cảnh tượng ngọt ngào lại hiện lên trong tâm trí của Giang Chỉ, cô luôn cảm thấy tội lỗi khi đối mặt với Hứa Niệm.
"Ban đầu chị nghĩ chúng ta chỉ như bạn bè xã giao trên mạng cũng sẽ không nghĩ có ngày sẽ yêu em. Trước khi yêu em, chị thậm chí còn không nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp nhau, vì vậy chị dùng thân phận giả của mình để lừa dối em, thật xin lỗi." Giang Chỉ cúi đầu, không dám nhìn vào đối phương, "Nhưng sau khi yêu em, chị đã từng thử em, phát hiện em không thích mẫu người như chị, em không thích yêu đương với những người có khoảng cách quá lớn về mặt tuổi tác với em. Cho nên chị sợ em sẽ không chấp nhận con người thật của chị . . ."
"Thế nhưng cô có rất nhiều cơ hội giải thích với tôi, rõ ràng cô biết tôi muốn gặp cô như thế nào kia mà! Vì cái gì cô lại đối xử với tôi như vậy?" Hứa Niệm quay mặt đi, không muốn nhìn đối phương, "Cô chưa từng yêu tôi, cô chỉ cảm thấy có lỗi khi thấy tôi thất vọng mà thôi."
Hứa Niệm tuyệt vọng đến mức cảm xúc cũng không còn nữa.
Hóa ra người cô yêu lại là loại người như vậy, thích lừa dối và thích trêu đùa tình cảm của người khác.
Ngay từ đầu cô đã yêu một thân phận giả, Thư Thư mà cô biết không hề có thật.
"Xin lỗi, chị biết bây giờ nói điều này cũng vô ích, nhưng chị thực sự yêu em." Giang Chỉ cắn cắn môi.
Cô biết hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cô sẽ được ở bên cạnh người mình yêu.
Cô biết rất rõ những việc của mình làm tệ đến mức nào, thậm chí nó còn tệ hơn cả lần lừa dối kinh tởm nhất mà cô từng trải qua.
Thế nhưng cô chỉ muốn không hối tiếc trước khi mối quan hệ này kết thúc.
"Kể từ khi chị yêu em, chị đã biết ngày này nhất định sẽ tới. Mỗi ngày chị đều sống trong sự sợ hãi, chị sợ bị em phát hiện, sợ em sẽ rời xa chị . . ."
"Chị chỉ muốn em biết rằng em không đơn độc. Chị đã chọn sai đường. Chị là kẻ dối trá, nhưng tình yêu của chị thì không."
Nói xong, Giang Chỉ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
". . ." Hứa Niệm không có biểu cảm gì mà nhìn người kia.
Sẽ rất khó để cô có thể bình tĩnh và chấp nhận hiện thực trong một thời gian. Im lặng là cách tốt nhất để cô có thể tiếp nhận những việc này.
Cô nghĩ đến ngày sinh nhật vừa qua của mình, khi mối quan hệ của cả hai chưa đủ thân thiết, và khoảng thời gian lúc đó cũng thực sự rất thoải.
Cô nghĩ đến ngày đêm cả hai cùng động viên nhau qua màn hình, công việc quá nhiều không thể gặp nhau nên chỉ biết xin lỗi.
Giang Chỉ co ngón tay lại, nhưng không thể buông ra: "Thật xin lỗi, khoảng thời gian này chị đã lừa dối em, chuyện đã đến nước này, có nói thêm cũng vô ích. Mối quan hệ qua mạng của chúng ta còn tiếp tục hay không phụ thuộc vào em, chị tôn trọng mọi quyết định của em."