Hứa Niệm khóc đến không biết từ lúc nào lớp trang điểm đã lem luốc, kẻ mắt lem lem, khóe miệng còn sót lại vết kem. Giờ phút này cô giống như một chú mèo con bị bỏ rơi khiến cho người ta cảm thấy cô thật đáng thương.
Giang Chỉ đương nhiên mềm lòng khi nhìn thấy bộ dáng này của người mình yêu.
Một cô bé dễ thương như vậy chỉ được thuộc về cô! Trên đời này không có người phụ nữ nào hạnh phúc hơn cô.
Đôi mắt của Giang Chỉ sáng lên, tim đập mạnh: "Bảo bối ngoan, đừng cử động nữa, chị giúp em tẩy trang."
Rượu làm nhiễu loạn toàn bộ tế bào thần kinh của Hứa Niệm, cô say đến mức ngã vào vòng tay của Giang Chỉ và mặc cho người muốn làm gì thì làm.
Cho dù là tùy ý để cho đối phương làm, Hứa Niệm cũng không quên mình là người đã có bạn gái. Cô hất văng tay của Giang Chỉ ra, nói: "Người phụ nữ xấu xa! Đừng chạm vào tôi, tôi không muốn người nào khác chạm vào tôi ngoài bạn gái của tôi."
Dù say khướt nhưng Hứa Niệm vẫn không quên tuân thủ đạo đức của một người con gái. Đây quả thực là một hình mẫu bạn gái lý tưởng.
"Mèo con, em đừng lộn xộn, đừng di chuyển nhiều nếu không quần áo của em sẽ bị ướt!" Giang Chỉ cố gắng lau sạch hết phấn trang điểm trên khuôn mặt của đối phương. Khi Hứa Niệm bắt đầu say, khóe miệng không hề hạ xuống.
"Ngoan ngoãn rửa mặt đi rồi chúng ta đi ngủ. Đi ngủ với lớp trang điểm không tốt cho làn da của em đâu. Hãy ngoan ngoãn một tý, em sẽ ổn thôi." Từ trước đến nay Giang Chỉ chưa bao giờ kiên nhẫn dỗ dành người khác như thế này.
"Không, không! Tôi không muốn! Tránh xa tôi ra!" Hứa Niệm lắc đầu liên tục. Không biết bằng sức mạnh nào cô đẩy Giang Chỉ ra và bắt đầu nôn ói.
"Ọe . . . Cút đi . . . Ọe, tôi muốn Thư Thư, tôi muốn . . ." Hứa Niệm nôn một lúc lâu, phòng tắm tràn ngập mùi chua chua.
Giang Chỉ gần như bùng nổ. Ngày thường cô rất ưa sạch sẽ, cũng chưa bao giờ thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Hiện tại, Hứa Niệm nôn mửa rất nhiều, mùi nồng nặc khiến cô lập tức muốn ói.
Giang Chỉ nghiến răng chịu đựng mùi khó chịu, thậm chí cô còn cố gắng kéo người say đang lăn lộn trên mặt đất, không dám thở mạnh: "Đứng dậy đi tắm đi! Em bẩn quá!"
"Tôi không biết! Ai bảo cô chạm vào tôi! Thả tôi ra! Giang Chỉ, mụ phù thủy xấu xa! Đừng chạm vào tôi nữa!"
Giang Chỉ khóc không ra nước mắt, cô cao hơn Hứa Niệm một chút, nhưng cũng không mạnh hơn Hứa Niệm là bao nhiêu. Cô phải dùng hết sức lực mới kéo được đối phương vào bồn tắm.
Hứa Niệm thở hổn hển, không biết năng lượng từ đâu đến, cô giãy giụa liên tục làm cho nước bắn tung tóe cao xa, vết nước bao phủ toàn bộ phòng tắm.
Giang Chỉ đứng chống nạnh nhìn thẳng mặt đối phương, cô bị người nọ đấm vào đầu và bị nước bao phủ cho đến khi quần áo ướt đẫm và dính vào người khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu.
"Hứa Niệm, xin hãy ngồi yên." Giang Chỉ tức giận đến cắn chặt môi. Một chút cảm xúc vừa tích lũy đã bị ném đi, không ai có thể ngăn cản cô tức giận!
Hứa Niệm làm như không nghe thấy gì, dùng hết sức vẩy nước, tận hưởng một khoảng thời gian vui vẻ.
Giang Chỉ thực sự không thể động tay động chân với đối phương. Cô không thể tranh cãi với một người say rượu, đặc biệt là khi cô chính là người đã khiến cho đối phương uống đến mức say thành như thế này.
Thôi bỏ đi, tức giận như thế này cũng không đáng!
Giang Chỉ hít sâu vài hơi, giúp Hứa Niệm cởi bộ đồ công sở dính đầy vết bẩn, sau đó giúp đối phương lau sạch sẽ, Hứa Niệm dù có giãy dụa thế nào thì Giang Chỉ cũng không buông tay, cô cực kỳ kiên nhẫn.
Trong suốt quá trình, gò má của Giang Chỉ đỏ bừng, ánh mắt đảo quanh, cô không dám nhìn thẳng vào người của Hứa Niệm.
Đã gặp nhau vô số lần thông qua màn hình, cô thậm chí còn biết Hứa Niệm có một nốt ruồi trên ngực và một vết bớt ở lưng dưới. Những việc như thế này đối với cô lúc đó không có gì là xấu hổ khi cả hai cùng nhìn thấy cơ thể trần trụi của đối phương.
Nhưng việc ngắm hoa từ phía bên kia và chạm vào chúng bằng chính đôi tay của mình là điều hoàn toàn khác biệt.
Mềm quá, trơn quá, dễ chạm vào hơn mình tưởng tượng . . .
Toàn thân của Giang Chỉ nóng bừng, miệng khô khốc, cô cảm thấy nhiệt độ không khí đang tăng lên một cách đột ngột, luôn cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi của người khác.
Không sao đâu, chẳng phải mình và em ấy là người yêu sao? Đã là người yêu thì nhìn mấy cái cũng đâu có sao . . .
Giang Chỉ không thể kiểm soát ánh mắt của mình nhìn xung quanh. Ngay sau đó, cô đã nhìn đi chỗ khác.
Không! Hứa Niệm vẫn chưa biết mình là Thư Thư. Mình làm như vậy thì chẳng khác nào đang lợi dụng người ta say khướt mà giở trò?
"Ưm . . . tôi choáng váng quá . . . Giang Chỉ, cô đã làm cái gì với tôi? Buông tôi ra . . ."
Cuối cùng sau khi lau người cho đối phương, Giang Chỉ chịu không được lập tức nuốt nước bọt một cái, tham lam nhìn khắp cơ thể của đối phương, "Xem, nó cũng khá lớn."
Sợ Hứa Niệm bị cảm, Giang Chỉ nhanh chóng đắp kín chăn cho đối phương.
Làm xong tất cả những điều này, Giang Chỉ lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm: "Đứa ngốc này, ai có thể khống chế được em đây? Tức là chỉ có chị mới có thể chịu đựng được em."
"Thư Thư, tôi muốn Thư Thư." Đôi mắt của Hứa Niệm nửa mở, không thể biết được cô có ngủ hay không, nhưng có thể thấy được cô rất say.
Nhờ "công lao" của Hứa Niệm, khắp người của Giang Chỉ đã đầy vết nước và nhiều vệt nôn mửa. Quần áo ướt của cô vừa dinh dính vừa có mùi chua chua, cô thật không thể tưởng tưởng ra nổi bộ dáng lúc này của mình thảm ra sao.
Giang Chỉ khụt khịt, trợn trừng mắt, suýt chút nữa nôn tại chỗ: "Ọe . . ."
Giang Chỉ bị mũi lại và bắt đầu cởi đồ. Quần áo cọ xát vào mũi lại khiến cô cảm thấy buồn nôn, "Ọe . . . Tôi không thể mặc bộ váy này nữa."
Hứa Niệm bị động tác của đối phương làm cho giật mình. Cô mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy tấm lưng trắng nõn mịn màng của Giang Chỉ, cũng như thấy được hai tay của đối phương đặt sau lưng đang cởi nút của nội y.
Hứa Niệm sửng sốt một lát. Hình xăm trên vai trái của Giang Chỉ thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Cô đột nhiên mở mắt to ra, hình xăm càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Những ký ức lần lượt ùa về. Cô đã từng nhìn thấy hình xăm này trước đây. Cô rất nhạy cảm với hình xăm này vì nó có một câu chuyện rất đặc biệt.
Điều quan trọng nhất là hình xăm ấy chỉ thuộc của riêng về Thư Thư.
"Thư Thư?" Giọng Hứa Niệm run run.
Trong chớp mắt, có thứ gì đó tràn vào tâm trí của cô, lấy đi mọi lý trí của cô, giải đáp mọi thắc mắc, vén bức màn sự thật lên.
Khó trách, khó trách có nhiều trùng hợp như vậy!
Chẳng trách lần nào cũng trùng hợp như vậy, đột ngột tăng ca, đau dạ dày không đi được, tất cả đều là dối trá, chỉ nhằm mục đích phá hỏng cuộc gặp mặt!
Giang Chỉ nghe được tiếng động, máu trong người lạnh dần đi, toàn bộ đều dồn lên đỉnh đầu, cô chậm rãi xoay người.
Thế là xong! Mọi chuyện đã kết thúc!
"Giang Chỉ, sao cô không quay đầu lại nhìn tôi! Chẳng lẽ cô cắn rứt lương tâm của mình sao?!" Hứa Niệm không khỏi cao giọng, òa khóc lên như chưa từng được khóc, "Ha ha ha ha ha . . . Lừa gạt! Cô chính là kẻ dối trá!"
Chuyện cho tới bây giờ, còn có cái gì mà không thể hiểu được đâu?
Luôn luôn trì hoãn gặp mặt, có con mèo tên Thư Thư, nội y tình thú giống nhau, còn có . . .
Hóa ra có nhiều sự trùng hợp như vậy, sao mình chưa bao giờ có chút nghi ngờ nào về chúng?
Không, Hứa Niệm tất nhiên là có nghi ngờ, thế nhưng sau mỗi lần trùng hợp, cô đều trực tiếp phủ nhận tất cả những điều này là vì cô tin tưởng người trước mặt!
Chính Thư Thư, người mà cô tin tưởng nhất, lại là người đã tự tay lừa dối cô! Cô đã bị lừa dối đến mức như một con rối để đối phương tùy ý điều khiển trong lòng bàn tay!