"Giao cho cô, cô nắm chắc bao nhiêu phần thắng trong tay?"
Giang Chỉ nhấn nút thang máy xuống, đột nhiên lên tiếng.
"Tám mươi phần trăm . . . chín mươi phần trăm . . .?" Hứa Niệm đã thử, nhưng cô không đoán ra được ý đồ của Giang Chỉ.
"Một trăm phần trăm." Cửa thang máy mở ra, lúc Hứa Niệm bước vào cửa thang máy, Giang Chỉ quay đầu nhìn cô, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, "Lần này tới phiên cô ra mặt."
Bản án này dường như không có gì gọi là quá khó.
Thân chủ có lợi thế tuyệt đối, thân là luật sư, việc mà bọn họ cần làm đó là thu nhập chứng cứ cũng như mở miệng tranh luận.
Dựa vào thực lực của Hứa Niệm, cô ấy sẽ đảm nhận được vụ án lần này.
"Tôi chưa bao giờ một mình xử lý vụ án, cô Trần tín nhiệm giám đốc. Nếu để tôi làm thì sẽ không được tốt cho lắm." Hứa Niệm ngầm từ chối, nhưng trong thâm tâm thì cô lại rất muốn thử sức với vụ án này. Thân là một luật sư, một ngày nào đó cô phải rời khỏi vòng tay nâng đỡ của Giang Chỉ và tự mình đương đầu với vụ án.
"Vụ án này cũng không khó với cô đâu. Cô Trần cũng chỉ là ủy thác vào công ty luật chúng ta, cô ấy cũng không nêu đích danh tôi là người phải đảm nhận. Cái mà cô ấy cần chính là thắng kiện, hiểu chưa?"
Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra.
"Đã hiểu." Lúc Hứa Niệm bước ra khỏi thang máy, người kia cũng đã đi về hướng khác, thời gian cũng vừa đúng lúc tan sở.
Cơn mưa ập đến bất ngờ, trong phút chốc, bầu trời dệt nên một tấm màn mưa khổng lồ, bao trùm toàn bộ thành phố.
"Bíp bíp bíp ~" Tiếng còi vang lên ở bên tai.
Trong cơn mưa tầm tã, tiếng còi vẫn chói tai hơn bao giờ hết.
Hứa Niệm nhíu mày, cô ngước mắt lên lập tức nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.
"Lên xe đi, tôi đưa cô về." Giang Chỉ chống một nửa cánh tay lên cửa sổ, khóe môi nhếch lên.
Hứa Niệm rùng mình, "Không cần."
Chẳng lẽ nữ ma đầu bị ma nhập vào đêm hôm đó sao? Gần đây cô ta tốt với mình quá mức, không bàn tới vẻ mặt ôn hòa của cô ta, bây giờ cô ta còn chủ động muốn đưa mình về nhà thì không phải là hơi đáng sợ rồi sao?
Chẳng lẽ ngày đó mình gặp phải quỷ sao? Quỷ chiếm lấy thân thể của cô ta cho nên có thể nói là nữ ma đầu tiến hóa thành nữ quỷ?
"Chuyến xe buýt tiếp theo còn cách nửa giờ nữa. Cô có chắc chắn muốn tiếp tục đợi dưới mưa không?" Giang Chỉ bình tĩnh phân tích tình hình hiện tại và nghĩ thầm trong lòng.
Em làm cho người ta lo muốn chết!
Làm sao lại ngốc đến như vậy? Cả người đều bị ướt sũng vậy mà còn đứng đó nói nhảm! Giang Chỉ ước gì mình có thể kéo lấy người ngốc kia vào trong xe!
"Không phải là tôi không muốn lên." Hứa Niệm nói ra tiếng lòng, "Cả người của tôi đều ướt đẫm như vậy, tôi sẽ làm bẩn xe của giám đốc."
Trời đang mưa rất to, nửa người của Hứa Niệm đã ướt đẫm rồi, gần như là muốn phát sốt. Cô vừa mới xuất viện lại không muốn bản thân phải quay trở lại nơi đó thêm một lần nào nữa.
"Lên xe."
"Cảm ơn giám đốc Giang." Bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng hơn, Hứa Niệm vội vàng gấp lại ô, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lại, cố gắng không để mình làm bẩn xe.
Giang Chỉ tăng nhiệt độ của điều hòa trong xe lên, đưa cho đối phương một chiếc khăn tay bằng lông nhung, "Lau khô đi, coi chừng bị cảm."
Nhìn thấy hành động ân cần của người kia, Hứa Niệm không hề cảm thấy ấm áp mà ngược lại cảm thấy lạnh thấu xương, thật khó tin.
Nữ ma đầu đối xử với cô quá tốt rồi, tốt đến mức khó tin, cô cũng không biết mục đích của người này là gì.
"Địa chỉ."
"Làm phiền giám đốc quá. Chỉ cần chở tôi đến hoa viên ở trung tâm thành phố là được rồi." Hứa Niệm cũng không muốn để cho Giang Chỉ biết địa chỉ nhà của mình.
Nơi đó cách nhà của cô cũng không xa, đi mấy bước là lập tức sẽ về đến nhà.
"Được." Cũng may Giang Chỉ cũng không có từ chối cô.
Trong ánh mắt lảng tránh của Hứa Niệm, Giang Chỉ biết hôm nay mình đã làm quá nhiều, cô cũng biết như thế nào được gọi là có chừng mực.
"Cám ơn giám đốc Giang. Tôi xin phép về trước. Giám đốc đi đường cẩn thận." Hứa Niệm vẫy tay chào đối phương rồi chạy đi trong mưa.
"Ting Ting ~ Có tin nhắn mới ~"
【 Về nhà chưa?】
Hứa Niệm thay giày, suýt nữa ném điện thoại đi.
Nữ ma đầu đang làm cái quỷ gì vậy? Tại sao cô ta lại tốt với mình như vậy mà không có lý do gì, như thể cô ta đã uống nhầm thuốc vậy?
Hứa Niệm sẽ không tin Giang Chỉ thật tâm đối đãi mình.
Cái này nhất định là chiêu trò mới của cô ta!
"Bạn có tin nhắn từ vợ ~ Bạn có tin nhắn từ vợ ~"
【 Bảo bối, hôm nay trời mưa, em có mang theo ô không~ Mưa nhiều quá ~】
【 Em có mang theo.】
Hứa Niệm cắn môi, đột nhiên cô lại có cảm giác tội lỗi. Cô không dám thẳng thắn nói ra cho Thư Thư biết được rằng hôm nay nữ ma đầu đã lái xe đưa cô trở về nhà.
Cô và Giang Chỉ không có quan hệ gì với nhau, nhưng gần đây cô ấy luôn đối xử tốt với cô một cách khó hiểu, điều này quá mập mờ.
Đêm qua vốn dĩ Giang Chỉ có thể về sớm, nhưng cô ấy vẫn đợi cô đến nửa đêm, thậm chí còn gọi đồ ăn khuya cho cô.
Còn có hôm trước, Giang Chỉ vốn chưa từng chỉ dẫn cho cô xử lý tài liệu vậy mà lại đưa ra lời khuyên và giúp cô sắp xếp lại tài liệu một cách hợp lý nhất.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, nhất định Giang Chỉ có mưu đồ làm loạn!
Hứa Niệm đi tới đi lui, ôm chặt điện thoại.
Mình có nên nói ra tình hình hiện tại với Thư Thư không? Nếu chị ấy tức giận thì mình phải giải thích thế nào?
Hứa Niệm gãi đầu, ngã xuống giường suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.
【 Thư Thư, em có chuyện quan trọng muốn nói với chị. Chị có tiện nghe điện thoại không?】
"Vợ tôi gọi tới ~"
"Sao vậy bảo bối? Em muốn nói chuyện gì với chị ~" Một chữ cuối cùng ngọt đến tận xương.
Thư Thư đang mặc một chiếc váy dây buộc cổ bó sát, viền ren trắng ở dưới cổ như ẩn như hiện, khe rãnh cũng thoát ẩn thoát hiện, bầu ngực tròn trịa lên xuống chập chồng theo từng nhịp thở. Chiếc áo nới lỏng ra, hơi xê dịch xuống phía dưới và làm lộ ra hai hạt đậu hồng nhỏ.
Chỉ một chút thôi, một chút thôi . . .
Đột nhiên Giang Chỉ dừng lại, "Sao thế? Không phải bảo bối có chuyện muốn nói với chị sao?"
"Tại sao dừng lại?" Cổ họng của Hứa Niệm run lên, giọng nói trầm xuống khàn khàn, "Ở phía trên . . . Có phải là có gì đó đặc biệt đúng không . . .?"
"Ừm~ Có thích hay không? Không riêng gì phía trên~ Em có muốn nhìn không?" Ngọt ngào đến tận xương, Hứa Niệm nghe thấy, toàn thân trở nên tê tê dại dại.
Muốn, mình muốn đè chị ấy xuống để xem chị ấy làm sao để chạy.
"Em thích, chị làm đi! Thật thoải mái, em biết chị yêu em nhất, em muốn xem!"
Hứa Niệm lo lắng xoa tay, bỏ lại cảm giác tội lỗi sau lưng. Bây giờ cô chỉ muốn cùng Thư Thư làm vài chuyện vui vẻ!
"Bây giờ không thể được." Thanh âm nhẹ nhàng thoát ra từ cổ họng của Giang Chỉ.
Cười một cái, Giang Chỉ nhẹ nhàng cử động.
"Leng keng, leng keng . . ." Tiếng chuông vang lên, cổ áo trượt xuống, bên phải chỉ che được chưa đến một nửa.
Bộ đồ này là hàng mới mà Giang Chỉ đã đặt từ rất lâu, cô nóng lòng muốn mặc cho đối phương xem.
Cho dù biết người nọ là cấp dưới ngu ngốc mà ngày ngày luôn gặp mặt, cô cũng không sợ hãi, mà ngược lại việc này càng kích thích cô hơn.
Ai có thể tưởng tượng được một người ban ngày ăn mặc chỉnh tề, miệng luôn nói đến công việc thế mà ban đêm lại thích chơi đùa tình thú như thế.
Đây là sở thích của Giang Chỉ, tựa như là một cuộc dạo chơi, vừa điên cuồng cũng vừa hạnh phúc.
Giờ này khắc này, Hứa Niệm sẽ có phản ứng như thế nào?
"Tiểu yêu tinh, chơi chán chưa?" Hứa Niệm vội vã không nhịn nổi, cô không hiểu làm sao Thư Thư lại trở nên hư hỏng như vậy?!
"Hừ hừ? Không cho người ta chơi, đây chính là cơ thể của chị . . . Bảo bối, chẳng phải em cũng muốn sao? Nhưng mà không được . . . Vì em vẫn chưa nói chuyện kia cho chị biết ~"
"Em nói, em nói." Hứa Niệm giơ hai tay lên đầu hàng.
Thật đúng là một tiểu yêu tinh khó chơi!
"Là chuyện về nữ ma đầu. Gần nhất cô ta đối xử với em quá tốt. Em cảm thấy hơi khó chịu, chị có nghĩ đây có phải là chiêu trò mới của cô ta hay không?"
Vừa nghe đến công việc vào ban ngày . . .
Giang Chỉ vểnh tai lên.
Hứa Niệm nói như vậy là có ý gì? Mình làm như thế còn chưa đủ chu đáo sao?!
Giang Chỉ che ngực của mình! Chiếc vòng cổ đã tuột xuống nửa chừng lại được cô kéo lên lại, che kín lại toàn bộ cơ thể.