Giang Chỉ cùng đối phương đã yêu nhau lâu như vậy.
Thế nhưng cả hai cũng chưa từng gặp nhau ở ngoài đời. Thời đại công nghệ bây giờ rất phát triển, bọn họ đều có thể liên lạc và chia sẻ thông tin với nhau thông qua mạng xã hội.
Ngay từ đầu cũng chỉ là vì tìm kiếm một người yêu qua mạng, họ cũng không có ý định gặp mặt nhau ở ngoài đời và chính vì thế họ cũng rất hiếm khi gặp trở ngại trong giao tiếp. Họ cùng nhau chia sẻ niềm vui, kể những đắng cay ngọt bùi mà mình từng nếm trải.
Luôn luôn có một người sẵn sàng cùng nếm đắng cay ngọt bùi với mình, luôn đưa ra những lời khuyên cho mình và có đôi lúc sẽ mang đến những giá trị về mặt tinh thần cho mình. Người ấy có thể không biết mình ngoài đời ra sao nhưng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình.
Ý chí sắt đá đều không thể ngăn cản loại người này.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vài năm trôi qua, từ khi còn trẻ họ đã âm thầm chia sẻ suy nghĩ của mình đến khi thẳng thắn đối mặt nhau, nhìn rõ từng tấc da thịt của nhau, mối quan hệ của họ khiến người bình thường không thể hiểu được.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Giang Chỉ đã làm giả thân phận của mình chỉ vì muốn lấy được tình cảm của người kia. Cô luôn ôm mộng sống trong những lời nói dối đó.
Cho đến khi lần đầu tiên cô gặp mặt đối phương ở ngoài đời.
Giang Chỉ hoảng loạn vào cả ngày hôm đó, cuối cùng thì cái gì đến rồi cũng sẽ đến, cô nên giải thích tuổi tác của mình như thế nào?
Chẳng lẽ nói rằng đột nhiên cô già đi bảy tuổi sao?
Giang Chỉ không tìm được biện pháp để giải thích thế nên đành phải lựa chọn giấu nó đi.
"Thật xin lỗi bảo bối! Gần đây công việc bị dồn quá nhiều, chờ chị có thời gian rảnh sẽ đến gặp em . . ."
"Thật có lỗi với em, gần nhất chị được thăng chức vì vậy mà khối lượng công việc nhiều hơn. Xin cho chị thêm chút thời gian!"
"Gần đây phải đi công tác, thực sự không có thời gian."
Bạn nhỏ của cô luôn luôn bao dung và đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
"Được, em sẽ chờ chị."
Cho tới bây giờ, cả hai đều chưa từng chân chinh gặp mặt nhau, chỉ có thể duy trì mối quan hệ qua mạng như thế.
"Giám đốc Giang? Giám đốc Giang? Tất cả thông tin về vụ án này đều ở đây. Mời giám đốc xem qua."
Sắc mặt của Hứa Niệm rất kém. Ngay cả kem nền cũng không che giấu được vẻ mặt hốc hác.
Tất cả đều là do nữ ma đầu! Hại mình tăng ca từ khuya cho đến tận sáng sớm, đi trên đường cả người run rẩy như bị bệnh sốt rét, về nhà thì ngủ không tới ba tiếng đồng hồ. Suýt chút nữa mình đã cắm đầu xuống đất khi đi trên đường rồi!
Giang Chỉ hoàn hồn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, "Cô đứng xa như vậy để làm gì? Sợ tôi ăn thịt cô sao?"
Hứa Niệm đứng cách xa Giang Chỉ khoảng một mét, hai tay cầm tài liệu cuối đầu về phía trước, như thể sợ mình sẽ bị lây bệnh vậy.
Giang Chỉ cũng phần nào đoán được tâm tư của người kia.
Đêm qua cô giữ tay của người có hơi dùng sức, để lại ấn tượng sâu sắc cho đứa nhỏ ngốc này, hôm nay cô ấy không dám lại gần vì sợ cô lại làm như thế.
Không tệ, đây chính là phong cách giữ mình trong sạch của bảo bối nhà cô!
Tâm tình của Giang Chỉ cũng khá tốt, nhưng . . . Cô cũng không thể để đối phương đi dễ dàng như vậy, "Cô mang qua đây cho tôi."
Hứa Niệm hít sâu một hơi, vẻ mặt của cô như người sắp chết, khi đi tới bàn làm việc, cô đập mạnh tài liệu xuống bàn, ba chân bốn cẳng trở lại vị trí ban đầu, "Tài liệu ở đó, tôi xin phép đi trước."
Giang Chỉ cười híp mắt, thở dài lắc đầu.
Đứa nhỏ này quá ngốc, ngay cả mình mà cô ấy cũng không dám đương đầu thì lấy đâu ra can đảm một chân đạp nhiều thuyền?
Kể từ đó, Giang Chỉ càng áy náy hơn.
Lần đề nghị gặp mặt trước lại kiếm cớ bắt đối phương phải tăng ca đến sáng sớm, không những như thế bản thân còn nghĩ sai người ta là một kẻ cặn bã. Những việc làm này thật không có đạo lý!
Cảm thấy áy náy, Giang Chỉ bắt đầu cố ý tiếp xúc gần với Hứa Niệm, đồng thời cũng tỏ ra dịu dàng khi trò chuyện với đối phương.
Thế nhưng Hứa Niệm lại không nghĩ như vậy, lòng của cô như lửa đốt.
Lần thứ năm! Lần thứ sáu!
Chưa đầy một buổi sáng, đây là lần thứ sáu nữ ma đầu xuất hiện trước mặt, cô ta đứng sau lưng cô không nói một lời tựa như hồn ma.
Nữ ma đầu đứng sau lưng khiến cho Hứa Niệm cảm thấy có gai ở sau lưng của mình, nội dung trong bản ản làm sao cũng đọc không vô được một chữ nào. Hết lần này tới lần khác cô đành phải giả vờ ra mình đang chăm chỉ làm việc
Đây có phải là một thủ đoạn mới của nữ ma đầu, cố gắng phá vỡ suy nghĩ của cô và nhân cơ hội tấn công lần nữa?
Hàng trăm câu hỏi được đặt ra vẫn không có cách nào để trả lời.
"Sắp xếp xong tài liệu rồi đi theo tôi." Rốt cục Giang Chỉ cũng nói được câu đầu tiên trong ngày. Quả thực Hứa Niệm nghe thấy, cô cảm thấy đây là một âm thanh mềm mại như sợi bông, thật dễ nghe và hoàn toàn khác với sự lạnh nhạt vốn có của nữ ma đầu.
"Vâng, giám đốc Giang." Hứa Niệm cũng rất biết cách phối hợp.
Vụ án vào lần này rất phổ biến, người chồng đi quá giới hạn. Hắn lấy tiền trong nhà để bao nuôi nhân tình ở ngoài, người vợ cũng chính là thân chủ muốn lấy lại số tiền đó, đệ đơn ly hôn và giành quyền được nuôi con.
Địa điểm được chỉ định là nhà của thân chủ.
"Chà! Luật sư Giang Chỉ tiếng tăm lẫy lừng, cô thật xinh đẹp, một người đã bước qua cái tuổi trẻ trung như tôi không thể nào so sánh ngang hàng với cô được." Thân chủ tên Trần Thiến hết lời khen ngợi Giang Chỉ, ánh mắt chua xót, "Giá mà tôi có thể xinh đẹp và trẻ trung như cô. Xinh đẹp thật tốt quá!"
Nói xong, vành mắt của Trần Thiến đã ửng đỏ.
Hứa Niệm rất nhạy bén, nhanh chóng đưa khăn tay cho đôi phương, "Đừng tự ti quá, cô Trần cũng rất xinh đẹp."
"Cảm ơn." Trần Thiến ưu nhã lau đi nước mắt.
"Cô Trần, hãy nói cho tôi biết lời kháng cáo của cô và tất cả bằng chứng cô có thể cung cấp. Đồng thời cố gắng tái hiện lại hiện trường nhiều nhất có thể." Giang Chỉ đợi người nọ bình tĩnh lại mới đề xuất mục đích chính của vụ án lần này.
"Được, được. Tôi và chồng tôi quen biết nhau ở thời đại học và chúng tôi đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Nhà của tôi khá giả, bố mẹ tôi vốn rất khinh thường hoàn cảnh xuất thân nghèo khó của chồng tôi. Tất nhiên bọn họ không bao giờ đồng ý với cuộc hôn nhân này."
"Bố mẹ tôi không thể khuyên nhủ được tôi nên đành phải đồng ý với hôn sự này, sau khi lấy nhau họ đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Thậm chí, căn nhà này cũng do bố mẹ tôi mua lại! Với sự giúp đỡ từ bố mẹ thì cuộc sống sau hôn nhân trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết."
"Tiệc vui chóng tàn, bố mẹ tôi đã qua đời cách đây ba tháng." Nói đến đây, Trần Thiến giống như là nói không được nữa, muốn khóc lại khóc không ra nước mắt, nén tất cả vào trong lồng ngực: "Vậy mà hắn dám lăng mạ gia đình của tôi ở trong đám tang. Sau đó hắn cũng không về nhà trong một tháng, tình cờ một ngày kia tôi bắt gặp hắn ở ven đường, hắn dám chở một người phụ nữ khác bằng xe của bố mẹ tôi mua cho. Thậm chí trên chiếc xe đó còn có một đứa trẻ con!"
Hứa Niệm cảm thấy rất khó chịu ở trong lòng, nghiến răng nghiến lợi, "Trên đời này cũng có loại người bạc tình bạc nghĩa như thế sao? Sau đó thì sao?"
Giang Chỉ gõ gõ đầu ngón tay, ánh mắt chuyển động.
Cô ấy khá . . . không thích nhìn người khác bị lừa dối . . .
"Đúng vậy, tôi tuyệt vọng rồi." Người phụ nữ kêu lên, chóp mũi đỏ bừng khiến người ta cảm thấy thương xót, "Rồi tôi đến gặp hắn, hắn không biết rằng tôi đã phát hiện ra hắn đã lừa dối tôi."
"Lúc trước, khi chúng tôi đã kết hôn, hắn ở rể, mọi chi phí sinh hoạt đều từ tiền của gia đình tôi. Tiền hàng tháng của hắn cũng không có nổi mấy đồng, bây giờ hắn lấy cả tiền của tôi để bao nuôi tình nhân ở bên ngoài. Tôi không muốn tàn nhẫn, tôi chỉ muốn hắn dọn ra khỏi nhà và quyền nuôi con nhất định phải thuộc về tôi."
"Cô nhất định sẽ giành được quyền nuôi con." Giang Chỉ đột nhiên lên tiếng.
Trần Thiến yên lặng, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô: "Chắc chắn vậy sao? Luật sư Giang chắc chắn có thể thắng được sao? Tôi nghe nói cô luôn trăm phần trăm sẽ thắng kiện."
"Đứa trẻ dưới hai tuổi thì đang trong thời kỳ bú sữa mẹ mà phải không?" Giang Chỉ thản nhiên liếc nhìn từ cửa sổ đến trần nhà cao ba thước, "Hơn nữa điều kiện của cô rất tốt, chính là lợi thế để giành được quyền nuôi con."
Ngôi nhà này tối thiểu cũng phải tám trăm mét vuông, một người bình thường với mức lương tầm trung không thể nào mua nổi. Đây là tấc đất tấc vàng ở trung tâm thành phố.