Chạy thật nhanh cho đến khi đã rời xa phòng bệnh, Giang Chỉ mới hoàn toàn dừng lại.
Cô khóc không ra nước mắt, làm sao mọi chuyện lại phát triển như thế này? Cô rốt cục là đang làm cái gì?
Hình tượng của "Giang Chỉ" chắc hẳn rất giống một nữ ma đầu thất thường trong mắt của người kia, một người phụ nữ vô cùng biến thái.
Sớm biết mình chính là nữ ma đầu trong lời mắng của người kia, nhất định cô sẽ không thêm mắm thêm muối bày mưu tính kế!
Chiếc điện thoại trong túi len rung lên, màn hình sáng lên.
【 Thư Thư, nữ ma đầu vừa mới tới.】
【 Chị còn chưa đến nữa sao?】
【 Trên đường có kẹt xe không? Đúng rồi, tan sở là giờ cao điểm nên kẹt xe là chuyện bình thường. Hãy thong thả, đừng vội.】
Tổng cộng có khoảng mười tin nhắn, tất cả đều bày tỏ suy nghĩ.
Giang Chỉ cau mày, cô cảm thấy có chút bực bội về bản thân mình.
Đáng chết, mình là một kẻ hèn nhát. Đến đều đã đến rồi, thế mà dũng khí để nói sự thật cho người yêu cũng không có. Bây giờ mình phải làm sao đây . . .
【 Thư Thư, chị nhắn cho em có được không? Em rất lo lắng cho chị.】
【 Bảo bối, công ty đang họp khẩn, tạm thời chị không thể đi được. Chị đã đặt đồ ăn bổ dưỡng và một chút quà đến cho em, em phải chăm sóc bản thân mình thật tốt. Khi có thời gian nhàn rỗi, chị sẽ đến thăm em. 】
【 À . . . Vậy được rồi, chị đi họp đi.】
Trong mắt của Hứa Niệm tràn đầy thất vọng, cô nghĩ lần này cuối cùng mình cũng có thể nhận được một cái ôm từ người yêu.
Cô đã từng năm lần bảy lượt đề cập gặp mặt trực tiếp, thế nhưng lần nào cũng bị Thư Thư dùng đủ mọi loại lý do để trì hoãn.
Chúng ta đường đường chính chính yêu nhau, vì cái gì người lại không muốn gặp tôi?
"Ting ~ Vợ tới rồi ~"
【 Bảo bối, thật xin lỗi, chị lại lỡ hẹn. Nhưng thực sự chị không thể rời khỏi công ty. Chờ chị có thời gian rảnh, chị đến thăm em có được hay không?】
Thanh âm nhu mềm mang theo chút cầu xin khiến Hứa Niệm nhướng mày.
Có đôi khi những lời ngọt ngào của người yêu thực sự là liều thuốc tốt để chữa lành. Con đường vốn dĩ tối tăm không thể tìm được lối ra cuối cùng cũng tìm thấy ánh sáng ở phía cuối con đường.
Thư Thư chỉ là quá bận rộn, không có thời gian cũng rất bình thường, lần sau, lần sau nhất định có thể gặp được.
【 Cô là cô Hứa đúng không? Đây là đồ mà cô Thư đã đặt riêng cho cô. Chúc cô dùng bữa vui vẻ~】
Quả nhiên Thư Thư yêu cô thật, chỉ là đối phương quá bận việc, không biết khi nào bọn họ mới gặp được nhau.
"Vợ tôi đang gọi tới ~ Vợ tôi đang gọi tới ~"
"Thư Thư, chị tan làm rồi sao?" Hứa Niệm nửa tỉnh nửa mê nghe điện thoại.
"Ừ, hôm nay chị bận công việc. Còn em thì sao? Em đã ăn bữa đủ dinh dưỡng chưa? Em có thích quà không? Dù không thích thì cũng phải nói là thích!"
Cách màn hình, Hứa Niệm có thể tưởng tượng ra bánh bao nho nhỏ đáng yêu kiêu ngạo, trong lòng gần như tan chảy.
"Em rất thích. Làm sao em có thể không thích những gì vợ em tặng cho em được?! Em yêu chị rất nhiều ~ "
"Vậy là tốt rồi. Chị thực sự xin lỗi về chuyện xảy ra ngày hôm nay, bảo bối, chị đã hứa sẽ gặp em. Nhưng công ty luôn tổ chức những cuộc họp khẩn cấp như vậy, khiến chị cảm thấy có lỗi." Giang Chỉ sờ lên chóp tai, cô cảm thấy áy náy vô cùng.
Nói dối được một lần ắt sẽ có lần thứ hai, thứ ba thậm chí là vô số lần. Chỉ là cô không biết khi sự thật lộ ra thì bản thân sẽ đối mặt với Hứa Niệm như thế nào.
Hứa Niệm không hiểu được cách quan tâm của cô, cô chỉ muốn chăm sóc cô ấy nhiều hơn mà thôi.
Vốn dĩ không thể gặp được người mình tâm tâm niệm niệm cảm giác giống như một xác chết, nhưng khi nghe giọng của đối phương, bản thân lập tức như được hồi đầy máu và sống lại.
Không phải chỉ là họ chưa gặp nhau sao? Đâu phải là một chuyện to tác gì. Chỉ cần giữa họ có tình yêu lớn thì dù có khó khăn đến mấy cũng sẽ sớm gặp nhau thôi!
"Không ủy khuất, không ủy khuất, em biết cả hai chúng ta đều rơi vào thế bị động. Chúng ta đều là cấp dưới làm việc bán mạng dưới trướng của các nữ ma đầu. Không sao cả! Sẽ có ngày chúng ta sẽ hạ gục tất cả nữ ma đầu vì chính nghĩa, phải kiên trì!" Hứa Niệm hiểu chuyện đến đau lòng.
Người ấy càng là như thế, Giang Chỉ càng cảm thấy áy náy hơn.
Cô liên tục thất hứa các cuộc hẹn, điều này là không thể chấp nhận được đối với người bình thường.
Nhưng Hứa Niệm đều bỏ qua cho cô hết lần này tới lần khác, luôn bao dung tha thứ cho những lời nói dối của cô.
Mà cô thì sao? Cô đang nằm trong bồn tắm, thoải mái ngâm mình trong nước nóng, nói chuyện điện thoại với người yêu của mình, giả vờ vô tội, cô thực sự đáng chết!
"Được, chúng ta nhất định sẽ lật đổ các nữ ma đầu!" Giang Chỉ từ trong bồn tắm đứng lên, một tiếng nước bắn tung tóe ~
Vừa nghe thấy tiếng nước, Hứa Niệm lập tức hưng phấn: "Thư Thư đang tắm sao? Vậy thì nhanh nhanh mở cuộc gọi video đi!"
"Bảo bối!" Giang Chỉ đỏ mặt, "Nhìn thấy thì phải chịu trách nhiệm!"
Có một điều cho đến hiện tại, Giang Chỉ vẫn chưa có biện pháp nào tiếp nhận Hứa Niệm cùng bạn nhỏ qua mạng của cô là một.
"Trách nhiệm . . . Chẳng phải em đã nhìn thấy quá nhiều thứ rồi sao? Có điều gì trên cơ thể của chị mà em chưa từng thấy sao?"
Trong đêm, giọng nói khàn khàn phá lệ mơ hồ ma sát với màng nhĩ, khiến người ta run rẩy: "Không! Đây là một cái giá khác!"
Trong lúc nhất thời, Hứa Niệm không nhịn được cười.
"Được rồi, được rồi, em không trêu chị nữa, chị đi sấy tóc đi."
"Thư Thư, chị sẽ ghét bỏ em sao?" Ngoài cửa sổ vô tận màn đêm yên tĩnh, trăng sáng sao thưa, Hứa Niệm vì thế mà choáng váng.
"Làm sao lại thế? Bảo bối là tuyệt nhất trên đời, thương còn không hết thì tại sao lại ghét bỏ cho được?"
Loại nhơn nhớt méo mó này, hai người đã nói cả trên trăm ngàn, mỗi lần nghe thấy được vẫn là sẽ không kìm được tâm động.
Đối phương rất thích nghe cho nên lúc nào cô cũng sẽ nói.
Giang Chỉ ngạc nhiên phát hiện cô hiểu người đối diện chính là cấp dưới ngu ngốc của mình. Cô ấy có thể nói những lời như vậy mà không hề xấu hổ, thậm chí mang theo kích thích ẩn sâu ở bên trong lời nói.
"Vậy chị sẽ đến gặp em sao?" Ánh trăng quá lạnh, làm cho thanh âm của Hứa Niệm càng tăng thêm mấy phần cô đơn khiến Giang Chỉ nghe mà sinh lòng tự trách.
"Ừ, ừ, nhất định chúng ta sẽ gặp nhau. Có thể một ngày nào đó chị đột nhiên xuất hiện ở trước mặt em, thế nhưng em lại không biết chị là ai. Đến lúc đó chị sẽ cho em đoán xem chị là ai, em đoán không được . . ."
Hứa Niệm hiếu kì, "Không đoán ra được thì phải làm sao bây giờ?"
Giang Chỉ chuyển chủ đề. "Nếu không đoán được, chị sẽ trừng phạt em bằng cách bắt em phải ở bên cạnh chị mãi mãi!"
"Em để chị trừng phạt chứ không phải khen thưởng." Hứa Niệm rất không thèm chịu nể mặt mũi, "Em hứa với chị, em có thể vĩnh viễn ở bên cạnh chị, nhưng trước tiên chị phải đến gặp em, chỉ có như thế em mới giữ chặt được chị."
Hứa Niệm giống như một mặt trời nhỏ, dù bị thương phải nhập viện nhưng cô ấy vẫn có thời gian ở bên cô, khiến cô vui vẻ.
"Bảo bối . . . Bây giờ không còn sớm nữa, khi công việc ở đây ổn định sẽ gặp lại em nhé?" Giang Chỉ thấp giọng, cô nghiêm túc dỗ dành đối phương.
"Tốt nhất hiện tại chị nên đột nhiên xuất hiện trên giường của em, em đợi chị đến ngủ với em." Hứa Niệm không ngừng trêu chọc đối phương.
Thư Thư thả lỏng, bọn họ sẽ sớm gặp mặt thôi!
Giang Chỉ không khỏi cười lớn: "Được rồi, em đi ngủ trước đi, chị ngủ cùng em ở trong mộng. Chúc ngủ ngon, bảo bối."
"Ngủ ngon, vợ em."
Giang Chỉ trằn trọc quay đi, cô không hề nghĩ tới việc có nên thú nhận thân phận của mình với Hứa Niệm hay không, cô cũng không có dũng khí chấp nhận đối phương có thể sẽ bỏ rơi cô.
Trong lòng của người nọ, cô là một nữ ma đầu không có tình người, không chỉ lớn tuổi hơn mà còn nói dối về tuổi tác của mình . . .