Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 35: Cố gắng đuổi người đi




Sao có thể nhẫn tâm bỏ xuống chút tình cảm này bằng cách không quan tâm người ta nữa?

Người ấy trở thành cấp dưới ngốc nghếch thì có thể thay đổi sự thật là hai người đã từng yêu nhau sao?

Giờ này khắc này, bảo bối của cô cũng rất mong chờ cô xuất hiện.

Hứa Niệm cũng vì cô mà bị thương cho nên phải nằm viện, về tình về lý cô phải đến thăm cô ấy.

Không đau lòng bởi vì Hứa Niệm là cấp dưới của mình thế nhưng cô không cảm thấy thất vọng vì người đó là người yêu qua mạng của mình hay sao?

Chỉ trách vận mệnh trêu người, hại hai người thân mật đến vậy mà không thể nhận ra đối phương chính là người mình yêu.

Tiếng mở cửa khiến đôi mắt của Hứa Niệm sáng lên, niềm vui trong mắt vẫn không hề phai nhạt, "Thư Thư . . ."

"Sao lại là cô?" Hứa Niệm cau mày nhìn về phía sau như không muốn bỏ cuộc, nhìn trái nhìn phải một lúc nhưng không thấy ai cả.

"Tại sao không thể là tôi?" Giang Chỉ luồn ngón tay vào trong ống tay áo, cử động, cô biết Hứa Niệm đang mong đợi điều gì.

Đáng tiếc lần này chỉ có thể làm người kia thất vọng, bởi vì cô ấy còn chưa chuẩn bị nhận ra cô.

"A, không có gì, giám đốc Giang. Sao giám đốc có thời gian đến bệnh viện gặp tôi?" Vừa nói xong, Hứa Niệm lập tức nhận ra trong lời nói của mình có chút mơ hồ, "Tôi không có ý gì khác. Hiện tại công ty luật không bận sao? Tại sao giám đốc lại đến đây? Không phải là đang trong giờ làm việc hay sao?"

Nữ ma đầu sớm muộn gì cũng sẽ tới, sao lại đến vào lúc này, đây chẳng phải là chuyện xấu đối với mình sao?!

Thư Thư sắp đến rồi, cô ta muốn ở đây để phá không gian riêng tư của vợ chồng nhà người ta hay sao?

Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Thư Thư, chỉ có điều cô không biết người trước mặt chính là người mà cô đang mong đợi.

Ánh mắt ai oán, sắc mặt sầu khổ, Hứa Niệm ước gì mình có thể dùng tay chân đẩy người phụ nữ khó chịu này ra ngoài ngay bây giờ!

Cô giấu không được tâm sự, có tâm tình gì đều viết lên trên mặt. Giang Chỉ liếc mắt có thể nhận ra, khóe miệng co giật, cảm giác áy náy biến mất không dấu vết.

Phải làm sao nếu người yêu quá dễ thương? Giang Chỉ thật muốn chọc ghẹo cô ấy một phen.

Nếu như Hứa Niệm biết người con gái mà mình hằng đêm mong nhớ lại là nữ ma đầu hằng ngày tra tấn cô ấy thì sẽ như thế nào? Ngẫm lại Giang Chỉ cũng muốn nhìn thấy bộ dáng của người kia khi phát hiện ra sự thật, phỏng chừng là rất thú vị.

Trong mắt lóe lên một tia tối tăm không rõ ràng, Giang Chỉ có một ý nghĩ xấu xa: "Tôi không bận, nhờ có cô mà tôi mới giải quyết được vụ án đó. Còn những vụ án khác đã có các luật sư khác đảm nhiệm. Hiện tại tôi cũng không bận nên có thời gian đến thăm cô."

Hai người đều mang tâm tư.

Cô có thời gian nhưng tôi thì không! Chị gái ơi! Vợ tôi sắp đến rồi. Cô có hiểu rằng nếu ở lại đây thì chướng mắt không? Xin cô hãy rời đi nhanh chóng!

"Ha ha." Hứa Niệm cười qua loa, "Đúng là không bận lắm thế nhưng sức khỏe của tôi rất tốt, bác sĩ cũng nói tôi chỉ cần chăm sóc bản thân mình, không cần phiền tới giám đốc phải đến đây đâu."

Cô mau biến lẹ đi!

Hứa Niệm gấp đến độ vò đầu bứt tai, đối phương là cấp trên của cô, cô không thể trực tiếp đuổi cô ấy đi. Nhân cách tối tăm của cô đang không ngừng gào thét và vặn vẹo ở trong lòng.

Giang Chỉ vẫn là tâm vững như núi Thái Sơn, trước kia tại sao cô không có phát hiện được trợ lý ngu ngốc của mình lại là một người ngoài lạnh trong nóng. Cô ấy cười nhìn còn khó coi hơn là khóc, trông thật buồn cười.

Cô ấy liên tiếp nhìn về phía cửa phòng, điều này chứng tỏ cô ấy đang rất mong chờ Thư Thư sẽ đến đây thật nhanh.

Hứa Niệm, em không nghĩ tới Thư Thư mà em đang mong chờ đến đang ở trước mặt em sao?

"Chăm sóc người bệnh sao có thể coi là phiền phức? Vết thương của cô là do tôi gây ra." Giang Chỉ cụp mắt xuống, giấu đi nụ cười trong mắt, "Đây là điều tôi nên làm."

"A, không, không, không, giám đốc Giang, xin giám đốc đừng quá lo lắng. Vết thương của tôi không trách giám đốc được, cô y tá có thể chăm sóc cho tôi, giám đốc có thể quay lại làm việc trước." Hứa Niệm nói mà không nhìn thẳng vào đối phương, ánh mắt của cô không ngừng lướt qua màn hình điện thoại và ngoài cửa, trong lòng tràn đầy mong đợi.

Giang Chỉ ngứa trong lòng, cô siết chặt nắm đấm.

Không, hiện tại không phải lúc, ngay cả cô cũng không thể tiếp nhận thân phận bị thay đổi, huống chi là đứa nhỏ như Hứa Niệm. Cái này cần phải một thời gian dài để có thể tiếp nhận và làm quen với nó.

"Tôi đã nói với cô rồi, công ty luật không bận, tôi sẽ sắp xếp thời gian, chăm sóc cho cô là nghĩa vụ của tôi."

"Nhưng . . . nhưng . . . còn công việc của công ty luật thì sao? Sẽ luôn có những vụ án mới, giám đốc Giang, đừng lo lắng cho tôi! Tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình, và công ty luật cần giám đốc hơn." Hứa Niệm cố gắng dùng những lý do thuyết phục để đuổi Giang Chỉ đi, trong lòng không ngừng gào thét, xin người hãy đi đi!

"Giờ phút này cô càng cần được tôi quan tâm hơn."

Đùa gì vậy, Hứa Niệm quan tâm đến việc của công ty luật sao? Đương nhiên là không rồi! Nếu không biết tính cách của Hứa Niệm, Giang Chỉ gần như sẽ tin.

Cô đương nhiên biết Hứa Niệm đang muốn đuổi cô đi, mấy lần cô ấy đều do dự khi biểu đạt điều mình muốn làm.

Cô ấy đang đợi người đó, không phải Giang Chỉ, cô ấy đang đợi Thư Thư, người cùng sở thích và không có sự chênh lệch quá lớn về mặt tuổi tác.

Mà Giang Chỉ chỉ là một người lớn tuổi hơn đối phương rất nhiều, có thể cô cũng sẽ phá hỏng cuộc hẹn hò của Hứa Niệm với Thư Thư.

Rõ ràng cô là Thư Thư cũng là người yêu của đối phương, nhưng cô chỉ có thể đối mặt với thái độ lãnh đạm từ người kia, cảm xúc trong phút chốc dường như là mất mát.

Trước khi đến đây, trong đầu của Giang Chỉ đã xem qua mấy lần lời mở đầu, nên ôm bạn nhỏ như thế nào cho thích hợp hơn, dịu dàng hay độc chiếm cưỡng chế mới là phù hợp?

Trong lòng cười khổ, Giang Chỉ thậm chí không có dũng khí nói ra thân phận của mình.

A a a! Mình thật là vô dụng, ngay cả dũng khí nói ra sự thật cho người mình yêu cũng không có!

Giang Chỉ trong lòng mắng mình vô số lần, nhưng cuối cùng cô vẫn không có dũng khí tiết lộ thân phận của mình. Vì vậy cô đã thu mình vào tính cách của Giang Chỉ và tự hắt hủi chính mình.

Hứa Niệm cũng âm thầm mắng nhưng nội dung lại hoàn toàn khác với những gì Giang Chỉ nghĩ.

Tại sao nữ ma đầu còn chưa chịu đi? Không biết cái gì gọi là lòng tự trọng hay sao?!

Cô ta không thấy bây giờ mình rất muốn đuổi người đi sao, nhất quyết ở lại đây không chịu đi thì chắc chắn cô ta có ý đồ xấu xa với mình!!!

Ai đó tới cứu tôi với! Ông trời có thể mau mau mang nữ ma đầu phiền phức và hay cằn nhằn này đi xa xa được không? Giang Chỉ là người vô tình, ở với cô ta không khác gì đang ở địa ngục!

"Ừ. . . là tại tôi lo lắng quá thôi. Giám đốc Giang, giám đốc bận rộn cả ngày, sao giám đốc không về nghỉ ngơi đi?"

"Chuyện của tôi không cần lo lắng." Giang Chỉ không nghe lời của người kia, nhất quyết không chịu rời đi.

Đồ ngốc! Em thật sự cho rằng chị không nhìn ra được suy nghĩ nhỏ nhặt của em sao? Nếu không biết em chính là người ấy thì chị còn nghĩ những gì em nói đều là thật.

Cô nhếch môi, có chút suy nghĩ xấu: "Cô thật sự quan tâm đến tôi hay là không muốn nhìn thấy tôi?"

Nhìn xem bộ dáng vò đầu bứt tai của đồ ngốc kia, Giang Chỉ cảm thấy trong lòng như có một vài lông vũ nhỏ nào đó chọt vào, trong lòng cô có chút mong đợi không thể hiểu nổi.

"Có cần thiết phải đuổi tôi đi không?" Giang Chỉ một tay đỡ cằm, cười nhìn đối phương.

"Giang . . . Giám đốc Giang . . ." Hứa Niệm nuốt nước bọt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Cô lắc đầu xua tay mà nói: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là cấp dưới quan tâm đến cấp trên thôi, giám đốc đừng hiểu lầm!"

Ai có thể nói cho cô biết hôm nay nữ ma đầu đã uống thuốc gì, sao có thể đáng sợ như vậy?

Chẳng lẽ đây là phương thức mới của cô ta nghĩ ra để trêu cợt mình sao? Mình trọng thương đến nhập viện rồi, cô ta cũng không buông tha cho mình hay sao?

Sự kinh ngạc không thể che giấu của Hứa Niệm quá mức rõ ràng, Giang Chỉ lập tức nhận ra mình đã đi quá xa.

Chết tiệt! Cô vẫn là nữ ma đầu cấp trên của người kia. Tại sao lại có thể mập mờ với đối phương được kia chứ?

"Muộn rồi, nếu không có việc gì thì tôi đi trước. Cô phải chăm sóc bản thân thật tốt. Công ty sẽ hoàn trả những chi phí cần thiết." Giang Chỉ không quay đầu rời đi.

Nếu như Hứa Niệm nhìn kỹ, nhất định có thể nhìn ra giờ phút này Giang Chỉ là đang chạy trối chết.