Tập trung cao độ vào công việc, Hứa Niệm và Giang Chỉ đều giống nhau ở điểm này.
Một khi liên quan đến công việc, Hứa Niệm hoàn toàn có thể bỏ những oán trách ở đằng sau. Dù là đối diện với cấp trên biến thái, có thể gây khó dễ với mình bất cứ lúc nào, cô cũng sẽ không chút do dự đặt ủy thác của thân chủ lên hàng đầu.
Phân tích của cô giống với Giang Chỉ, và điểm đột phá của bằng chứng then chốt chính là ở người phụ nữ đã tố cáo.
Cô ta là một sinh viên mới bước chân ra xã hội, không chỉ quấy rối cấp trên ở nơi làm việc mà còn có gan hãm hại và cắn ngược lại cấp trên. Chỉ dựa vào điều này thì có thể nói cô ta là một người có lòng dạ hiểm độc.
Đến cùng là vì cái gì lại đẩy đối phương đến chỗ chết? Là cảm thấy mất mặt khi bị cự tuyệt mới sinh lòng trả thù? Hay là vì yêu mà sinh hận?
Nguyên nhân cụ thể sẽ phải đợi đến khi cô tìm hiểu đến tận cùng và từ từ điều tra ra.
Nhiệm vụ kiểm tra thông tin được giao cho Hứa Niệm nhưng thông tin duy nhất cũng không đủ để chứng minh điều gì. Giang Chỉ trở về với thời gian rảnh rỗi, trong đầu của cô tràn ngập quan điểm về chênh lệch tuổi tác của bạn nhỏ nhà mình.
Có lẽ người kia rất để tâm đến chuyện tuổi tác khi yêu đương.
Khẽ thở dài, cô ấn mở trang mạng, bấm vào quyển tiểu thuyết mình còn đang viết kia.
Phản hồi cho bản cập nhật gần đây nhất là tốt và số lượt đọc đã tăng lên hàng trăm.
"Phu nhân viết hay quá! Khi nào sẽ có chương mới ~ "
"A a a a . . . Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Lâm Thiên Vũ sẽ bạo gan xé đồ của đối phương sao??"
Giang Chỉ kéo chuột xuống mức thấp nhất, tiếp tục đăng chương mới.
【 Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Giang Tiểu Tuyết bị kéo vào trong phòng, đám người hầu bị Lâm Thiên Vũ hung hãn ép lui về sau, không ai dám ngăn cản, quản gia thở dài: "Giang tiểu thư lại làm cho Lâm tiểu thư không cao hứng, đây không phải là tự chuốc lấy khổ đau hay sao?"】
【 Lồng ngực phập phồng xác nhận lửa giận cuồn cuộn trong lòng, Giang Tiểu Tuyết ngước nhìn khuôn mặt của người kia, ánh mắt say mê mờ đi, "Thả tôi ra! Cô muốn làm gì? Tôi không muốn cùng cô về nhà!" Nắm đấm của Giang Tiểu Tuyết tựa như một con mèo con đang gãi ngứa cho chủ nhân của mình. Cho dù có dùng sức đến cỡ nào thì người kia cũng không hề hấn gì.】
【"Sao? Không muốn về nhà với tôi? Vậy cô muốn theo ai về nhà?! Người đàn ông vừa rồi sao?" Tiếng cắn răng nghiến lợi, từng chữ như bị ép ra từ giữa kẽ răng, hai tay của Lâm Thiên Vũ buông lỏng. Giang Tiểu Tuyết lăn xuống từ trên giường lớn, xấu hổ mà trừng mắt nhìn đối phương: "Chuyện không liên quan tới cô!】
【"Chuyện không liên quan đến tôi sao?" Người nọ đè Giang Tiểu Tuyết xuống đất, mùi thơm của hai loại rượu khác nhau trộn lẫn vào nhau, không thể phân biệt được là của ai. Lâm Thiên Vũ dùng sức xoa xoa làn da mỏng manh trên cổ, hai mắt đỏ bừng, "Giang Tiểu Tuyết, lá gan của cô càng ngày càng lớn sao? Cô đã quên mất thân phận thực sự của mình rồi!"】
【 Những cảm xúc bị đè nén bấy lâu vào lúc này hoàn toàn bộc phát, Lâm Thiên Vũ dùng hết sức lực khống chế người ở dưới thân mình, dùng thân thể nói với cô ấy: "Cô là người phụ nữ của tôi, cả đời này cô không bao giờ có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi!"】
【 Giang Tiểu Tuyết cắn chặt cánh môi, hoàn toàn tỉnh táo thoát khỏi cơn say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt rơi xuống tựa hồ như từng giọt máu chảy xuống.】
【 Hết lần này tới lần khác Lâm Thiên Vũ chính là không muốn bỏ qua cho Giang Tiểu Tuyết, hai ngón tay nâng cằm của đối phương lên, "Nói đi, không phải vừa rồi nói chuyện ở bên ngoài rất giỏi sao? Hiện tại cho cô cơ hội nói, hay là để cho tôi dạy dỗ cô biết thế nào là ngoan ngoãn . . .?】
【"Là . . . Là người của cô!"】
Giang Chỉ viết chân tình và sinh động, mỗi lần viết cô luôn đặt chính mình và người yêu của mình vào trong nhân vật mà mình tạo ra.
Giống như những này là cô tự mình trải qua, tưởng tượng bạn nhỏ nhà mình cũng có thể chiếm hữu như vậy.
. . . . . .
Bị cấp trên điều động công việc, Hứa Niệm cũng không có nhàn nhã như đối phương.
Cô cũng được coi là một người cuồng công việc, là thật tâm thực lòng muốn trợ giúp người ủy thác thoát khỏi vu cáo hãm hại, càng làm việc chăm chỉ hơn để tìm kiếm thông tin.
Tra tư liệu đến mệt mỏi, Hứa Niệm mới xuống lầu mua một ly cà phê. Cô vừa mới rời khỏi quán cà phê, đã bắt gặp một đôi nam nữ sánh bước đi cùng nhau.
Hứa Niệm đi được hai bước, sau đó nhận ra người phụ nữ này nhìn rất quen, có phần giống Trần Lệ, cô lập tức lùi lại và đi theo sau hai người.
Sắc mặt của Trần Lệ rạng rỡ, không hề có vẻ gì là đang bị quấy rối tình dục, cô ta đụng phải người đàn ông bên cạnh, nói: "Tránh xa tôi ra một chút, nếu có người nhìn thấy sẽ không hay đâu. Anh không muốn nhận được tiền sao?"
"Yên tâm, cô cũng không muốn nghĩ tới việc tôi làm. Nếu có người theo dõi, tại sao tôi lại không biết? Hơn nữa, ai biết chúng ta trên phố này? Hơn nữa quả thực thằng nhóc tên Trình cứng đầu kia là một cục xương cứng rất khó gặm!"
Người đàn ông bên cạnh Trần Lệ gầy và thấp, chỉ cao hơn cô ta vài centimet, đội mũ và đeo kính râm che kín, giọng nói thô ráp.
Trong lúc nói chuyện, hắn không quên nhìn trái nhìn phải, tình cờ bắt gặp ánh mắt lén lén lút lút của Hứa Niệm.
Hứa Niệm giật mình trong lòng, cố gắng đè xuống ánh mắt lảng tránh, giả vờ là một người qua đường không biết gì.
"Được rồi, anh có thể nhỏ giọng được không? Lỡ như chúng ta gặp phải người quen thì sao?" Trần Lệ trông có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Người đàn ông giơ tay quàng qua vai của Trần Lệ, ngửi cổ của cô ta mà nói: "Cô cũng đừng nghi thần nghi quỷ, chúng ta cũng không phải là đại minh tinh, lấy ở đâu ra nhiều người như vậy nhận ra chúng ta? Cô đó, chỉ thích đoán mò mà thôi!"
Nhìn từ xa có thể thấy người đàn ông kiêu ngạo kia có vẻ như rất miễn cưỡng trong hành động của mình.
Nếu như không phải giọng của hắn quá mức khó nghe, chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài thì có thể thấy hình dáng cơ thể của hắn gần giống như của một người phụ nữ.
Trần Lệ cũng có vẻ không kiên nhẫn, "Được rồi, được rồi, chúng ta đi nhanh đi. Bên ngoài có rất nhiều người, nếu như anh có việc gì, khi trở về chúng ta sẽ nói."
Có lẽ là vì ánh mắt của Hứa Niệm quá nóng, người đàn ông quay đầu lại nói: "Thật kỳ lạ! Tại sao tôi luôn có cảm giác như có người đang nhìn mình? Tất cả đều là do cô cằn nhằn, hiện tại tôi cũng bị lây tính nghi thần nghi quỷ của cô rồi đây."
". . ."
Trần Lệ và người đàn ông đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Hứa Niệm chậm rãi bước ra khỏi cửa hàng, cà phê cũng đã lạnh thấu.
"Người đàn ông này có thể là ai?"
Theo tất cả thông tin có được, Trần Lệ không có anh em ruột hay bạn trai.
Nếu thật sự có bạn trai, cô ta sẽ không thể hiện tình yêu của mình một cách khoa trương. Cô ta đang vướng vào một vụ án quấy rối tình dục, không thể ra ngoài và hẹn hò với bạn trai. Ngoài ra, người tên Trình trong cuộc trò chuyện của họ rất có thể là người có liên quan đến vụ án này.
Quả nhiên là có những thứ trong bóng tối không thể nhìn thấy bằng mắt thường được.
Hứa Niệm cầm ly cà phê lên, cau mày nói: "Quên đi, dù sao hiện tại mình cũng không buồn ngủ, quay về điều tra vụ án tiếp vậy."
Đôi mắt của cô lóe lên, cô quay người bước vào cửa hàng trang sức gần đó, liếc nhìn người đàn ông đang đi về phía cô.
Người đàn ông đi cùng Trần Lệ lại quay lại, miệng hùng hùng hổ hổ chửi bới: "Con mẹ nó, phiền phức quá, việc gì cũng đến tay tôi làm."
Lần này, Hứa Niệm nhìn rõ đường nét khuôn mặt của hắn, hắn khá tuấn tú, nhìn qua cũng cùng tuổi với Trần Lệ.