Đôi môi đỏ mọng của Hứa Niệm hơi hé ra, nhưng cô không nói gì, chỉ có thể cầm bản kiểm điểm trên bàn lên và đọc.
"Bản kiểm điểm. Kính gửi giám đốc Giang, tôi tên là Hứa Niệm. Sau đây là nội dung tự kiểm điểm của tôi."
"Tôi đã suy ngẫm sâu sắc về bản thân, tôi đã gây ra rất nhiều rắc rối cho công việc cũng như làm ảnh hưởng đến cuộc sống của giám đốc Giang. Tôi đã tự ý lấy một chiếc quần lọt khe màu đen từ nhà của giám đốc Giang mà không xin phép, không những thế còn đút túi mang về nhà . . ."
Hứa Niệm thấp thỏm trong lòng, sao cô có thể từng bước rơi vào cạm bẫy của nữ ma đầu để rồi bây giờ phải chịu nhục nhã như vậy.
"Tôi mượn cơ hội ở tiệc liên hoan, thừa cơ đưa giám đốc Giang về nhà, lại lấy cớ đi vệ sinh thực tế là nghĩ thần không biết quỷ không hay lấy đồ lót từ trong túi để trả lại cho giám đốc. Hành vi biến thái của tôi là sai vô cùng."
Quả nhiên, tên cô hồn này nhìn không ra dáng vẻ khôn khéo, lại ôm ảo tưởng không đứng đắn với cấp trên của mình, may mắn thay, cô đã kịp thời phát hiện ra.
Giang Chỉ nghe Hứa Niệm đọc bản kiểm điểm, trên mặt không có chút cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ: "Hết rồi?"
"Tôi vào phòng nghỉ của giám đốc Giang mà không có sự cho phép của giám đốc, vô tình nhìn thấy cơ thể trần trụi của giám đốc Giang. Tôi cũng . . . đi nhầm phòng và vô tình sờ soạng ngực của giám đốc."
"Tôi không nên làm ra những hành vi quấy rối này đối với cấp trên, giám đốc Giang, xin giám đốc khoan dung độ lượng tha thứ cho tôi. Tôi sẽ rút kinh nghiệm từ những sai lầm của mình, không đi nhầm phòng cũng không bóp ngực của giám đốc Giang nữa."
Tiếng đọc của Hứa Niệm càng ngày càng nhỏ, chợt cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, hơi thở càng ngày càng căng thẳng, nữ ma đầu này nhất định là muốn cố ý khiến cô phải nhục nhã.
Tại sao cảm giác như mình đang thú tội trước phiên toà, đấy không phải ngầm xác nhận mình là một kẻ biến thái hay sao?!
Cô quay đầu lại nhìn Giang Chỉ trước mặt.
"Phụt - " Nghe được những lời thú tội trong bản kiểm điểm của Hứa Niệm, lại còn có về sau không bóp ngực, Giang Chỉ nhịn không được mà phun ra một ngụm nước bọt từ trong miệng.
Giang Chỉ lập tức cầm khăn giấy bên cạnh lên lau bàn: "Tôi yêu cầu cô viết bản tự kiểm điểm, không phải bản nhận tội . . ."
Hứa Niệm cắn môi, nhỏ giọng nói: "Giám đốc Giang nói càng sâu sắc càng tốt, tôi tưởng viết như vậy sẽ có thành ý hơn. Tôi vẫn tiếp tục đọc nó?"
Hứa Niệm vừa nói ra lập tức hối hận, cô có phải là cuồng bị ngược đãi không? Bị sỉ nhục như vậy, còn lao vào?!
Hơn nữa Giang Chỉ không muốn những chuyện đó được nhắc đến nhiều lần, dù sao cô ấy chắc chắn không muốn người khác biết về sở thích đặc biệt của mình.
"Được rồi, cô có thể ra ngoài. Những chuyện này đã là chuyện quá khứ, đừng nhắc đến nữa, cô hiểu không?" Giang Chỉ sốt ruột nói với Hứa Niệm, bất giác cau mày, sợ người đần này lại nói ra điều gì không đứng đắn nữa.
Nhìn Hứa Niệm xoay người rời đi, Giang Chỉ cất đoạn video đi, cô chỉ sợ rằng thứ này sẽ không dùng được nữa. Chẳng qua là bệnh nghề nghiệp, cô vô cùng cảnh giác với người xung quanh.
Là luật sư, họ cần đặc biệt chú ý đến mọi điều mình nói và làm, nếu không cẩn thận sẽ tạo cơ hội cho đối thủ. Việc làm này có thể coi là lời cảnh cáo đối với Hứa Niệm, càng chơi lớn thì càng sẽ thua thiệt vì cuộc đời chính là một ván bài đỏ đen.
. . . . .
"Ting - " Chẳng bao lâu, Hứa Niệm nhận được một tin nhắn.
Giang Chỉ mang giày cao gót đi tới bàn làm việc của Hứa Niệm, mặt không biểu cảm nói: "Tôi cần có mặt đúng giờ lúc 4 giờ 50 để gặp người ủy thác ở cao ốc Ma Nghiệp, tài liệu đã được gửi qua hòm thư, chuẩn bị cẩn thận, lát nữa đi cùng tôi. Cô nhất định phải tỉnh táo, tôi không cho phép có sai lầm."
Hứa Niệm vẫn còn xấu hổ vì chuyện vừa xảy ra, đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút không thể tin được, phải mất một lúc sau mới phản ứng lại, gật đầu đáp: "Vâng . . . Tôi hiểu rồi."
Nhìn bóng lưng của Giang Chỉ rời đi, Hứa Niệm không khỏi khâm phục. Nữ ma đầu này thực sự coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có mình cô vò đầu bứt óc như một kẻ ngốc.
Có vẻ một cô gái đáng yêu như Thư Thư mớ phù hợp với cô. Quả thực chỉ có những người cùng tuổi mới có thể hiểu được nhau còn khoảng cách thế hệ quá lớn thì không tài nào hiểu được tâm tình của đối phương. Một nữ ma đầu như Giang Chỉ đã quen nhìn thấy cảnh đổ máu, cho nên chiêu trò nhỏ này trong mắt của cô ấy có lẽ chỉ là chuyện nhỏ.
Trước đó cô đã nghi ngờ Giang Chỉ và Thư Thư là cùng một người vì họ mặc đồ ngủ giống nhau, chuyện này thật sự rất buồn cười.
Thời điểm đã đến, Hứa Niệm sắp xếp lại tư liệu, đứng ở trước cửa công ty, Giang Chỉ đi ra, liếc nhìn cô một cái rồi lên xe.
Suốt cả quãng đường Giang Chỉ đều không có mở miệng, Hứa Niệm chỉ tập trung vào lái xe cũng không dám nói chuyện. Cô rất ghét phải ở chung cái không gian này với Giang Chỉ, bầu không khí luôn luôn lạnh đến mức khiến cô run lập cập.
Cũng không biết người nào lại có bản lĩnh yêu đương cùng nữ ma đầu, thật là có chút hiếu kỳ. Người có thể hạ gục nữ ma đầu chắc chắn phải có năng lực phi thường.
Cô suy nghĩ lung tung một lúc, chẳng mấy chốc xe đã đến gara ngầm của cao ốc Ma Nghiệp.
Mãi đến khi hai người xuống xe, đi vào thang máy, Giang Chỉ mới nhỏ giọng nói: "Lát nữa hãy tập trung cao độ, quan sát thật kỹ và ghi chép cẩn thận vào."
Gà con Hứa Niệm khó hiểu gật đầu, tựa như cha mẹ dẫn con cái đi tham gia hoạt động vậy.
Đột nhiên thang máy dừng lại, hai người nam trẻ tuổi cường tráng khiêng ghế dài đi vào, không gian của thang máy bỗng chốc trở nên chật kín và khó thở, Giang Chỉ đi giày cao gót bị dọa đến lùi vào trong góc.
Hứa Niệm thấy vậy, sải bước nhanh chóng chạy tới, một tay chắn hai bên thang máy chặn phía trước Giang Chỉ, tay kia che trán của đối phương, không cho bụi trên ghế rơi vào trên đầu cùng trên người của người kia.
"Giám đốc nhắm mắt lại đi." Hứa Niệm nhẹ nhàng liếm khóe môi đối với Giang Chỉ, lúc này Giang Chỉ giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, đứng im bất động như thể sợ bản thân sẽ xảy ra chuyện gì.
Không nghĩ tới nữ ma đầu đầy uy quyền và khiếp sợ ở công ty luật lại có dáng vẻ rụt rè và yếu ớt như vậy.
"Này anh, sao anh không đi thang máy dùng để vận chuyển hàng hóa? Thang máy ở đây không cho phép vận chuyển hàng hóa."
Thấy Giang Chỉ bối rối, Hứa Niệm chủ động hỏi người khuân vác trong thang máy, bảo họ đi thang máy vận chuyển hàng hóa.
"Cô thông cảm cho chúng tôi một chút, hôm nay thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá bị hỏng, nhân viên bảo trì sẽ sửa chữa, nhưng chủ nhà vội vã muốn hàng, cái này mà khiêng đến tầng 28 thì quả thực không thể làm nổi."
Hai người không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như vậy khiến cả hai đều không biết nên làm sao.
Một cái đầu tròn cọ vào vai của Giang Chỉ, hai người rất gần nhau, cô thẳng lưng, toàn thân cứng ngắc không dám cử động
Bên tai của cô vang lên tiếng thở gấp gáp, hơi thở ấm áp xuyên vào tai của Giang Chỉ, khiến cô ngơ ngẩn trong giây lát.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với một cô gái ngoài đời, cho dù đã có người trong lòng nhưng cũng chỉ thân mật trên mạng, cảm giác này khiến Giang Chỉ có chút bất an.
"A!" Khi người khuân vác rời khỏi thang máy, Hứa Niệm bị đẩy ngã vào người của Giang Chỉ, bờ môi nhỏ bé nhẹ nhàng lướt qua tai của đối phương.
Hứa Niệm ngửi được một mùi hương thơm ngào ngạt trước ngực, còn mang theo ấm áp cùng mềm mại.
Tay của cô đang đặt trên ngực của Giang Chỉ!