"!!" Xúc cảm lạnh buốt truyền đến khiến đầu óc của Giang Chỉ choáng váng.
Bên trên vành tai lưu lại một chút mềm mại, khiến lưng của cô không tự chủ mà thẳng lên.
"Tôi . . . Tôi . . ."
Hứa Niệm trong nháy mắt tránh ra, giữ khoảng cách với Giang Chỉ, thân thể có chút run rẩy, cúi đầu nức nở nói: "Tôi không phải cố ý lợi dụng giám đốc, tất cả chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."
Nữ ma đầu sẽ không nổi bão đi, thật là đáng sợ, cô đâu có ý muốn hôn cô ta đâu chứ.
Giang Chỉ nhìn người trước mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cô đáng sợ như vậy sao?
Cảm giác nếu cô không nói gì thì tên cô hồn này chắc chắn sẽ bị dọa đến phát khóc đi.
Hiếm khi Giang Chỉ không còn nghiêm mặt, mím môi dưới, cố gắng điều tiết bầu không khí mà nói: "Tôi biết, cảm ơn cô đã quan tâm đến tôi. Hơn nữa, tôi không có ăn thịt người!"
Nghe được Giang Chỉ đáp lại, Hứa Niệm vội vàng ngẩng đầu lên, hai mắt mông lung, khóe mắt mang theo chút hơi nước, không thể tin được mà nhìn người kia.
Đặc biệt là sự mềm mại trên đầu ngón tay, khiến họ nhớ lại cách đây không lâu, làn da của họ chạm vào nhau, bị ngăn cách bởi tầng vải mỏng . . .
Chóp tai của Hứa Niệm nhuộm một chút hồng hồng, đôi mắt trợn trừng vì kinh ngạc, ẩn sâu bên trong e lệ, không thể tưởng tượng.
"Vâng, vâng . . . Cảm ơn giám đốc Giang đã thông cảm. Tôi hứa sẽ không có lần sau." Cô cầm tài liệu một cách cung kính và thận trọng.
"Ừ!" Thang máy mở cửa, Giang Chỉ lấy lại dáng vẻ thanh lãnh cao ngạo, cất bước rời đi, giày cao gót ma sát mặt đất phát ra âm thanh giòn mà vang động.
Giống như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Hứa Niệm dựa lưng vào thang máy, sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào vòng eo mềm mại của đối phương đung đưa không có điểm tựa.
Thôi xong, nữ ma đầu chính là muốn mình dẫn dụ mình vào hang cọp! Nói không chừng còn có kế hoạch hắc ám nào đó đang chờ mình.
Nhưng hôm nay Giang Chỉ giống như có chút đặc biệt, tính tình cũng rất tốt.
Đôi giày cao gót chạm đất, nhịp điệu nhịp nhàng bỗng nhiên dừng lại, Hứa Niệm nhìn thấy Giang Chỉ dừng bước, nhịp tim như hụt một nhịp. Cô suýt chút nữa đã quên mất chuyện chính, sợ đến mức phải chạy hết sức để theo kịp, chỉ kém đối phương nửa bước.
Hai người trên đường đi đều ngầm hiểu lẫn nhau, cũng không ai đề cập đến những chuyện vừa mới xảy ra.
"Cộc cộc cộc . . ."
Tay của Giang Chỉ vừa chạm tới cửa phòng tiếp khách, cửa từ bên trong đã mở ra.
"Luật sư Giang, tôi chờ đã lâu, cuối cùng cô cũng đã tới."
Vẻ mặt đầy u sầu của thân chủ bỗng nhiên thay đổi, hai mắt sáng lên. Hắn rót trà rồi kéo ghế ra: "Luật sư Giang, mời ngồi. Chúng ta cùng nói chuyện vụ án."
"Mời." Giang Chỉ cầm lấy ly nước rồi buông xuống, ánh mắt nghiêm nghị: "Tôi đã đọc nội dung ủy thác của anh, tôi cũng muốn biết chi tiết cụ thể và yêu cầu của anh lần này để có thể giúp vụ án này thuận lợi hơn."
Cô liếc nhìn người trợ lý bên cạnh không để lại dấu vết, rồi hài lòng thu ánh mắt lại.
Là một luật sư chuyên nghiệp, dù có trải qua chuyện gì cũng không nên mang theo cảm xúc cá nhân vào công việc.
Hứa Niệm làm rất tốt ở điểm này, cô đã chuẩn bị sẵn những ghi chú trước khi thân chủ nói.
"Được, được, tôi nhất định sẽ hợp tác. Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi."
Trình Thành thấp thỏm lo âu vuốt lại mái tóc thưa thớt của mình, nhưng khi thấy Giang Chỉ bình tĩnh như vậy, hắn lập tức dừng lại.
Giang Chỉ gật đầu: "Xin anh hãy miêu tả kỹ càng những gì mình đã trải qua."
Thông tin trong tài liệu chỉ ghi lại mô tả quá trình từ nhân viên lễ tân, rất thiếu chi tiết.
Mọi tình tiết vụ án cần được các bên liên quan thuật lại để tìm ra những điểm đột phá.
Trình Thành hít sâu một hơi: "Được rồi. Chuyện là thế này . . . Trần Lệ mới vào công ty chưa đầy nửa năm, dù có công khai hay là không cô ấy luôn tạo cơ hội để ở một mình với tôi, nhưng tôi thì không làm bất cứ điều gì không phù hợp với cô ấy."
"Khoảng ba tháng trước, cô ấy bắt đầu thường xuyên tỏ ra tử tế với tôi. Những cô gái trẻ mới bước ra xã hội như thế này thường hay tìm đường tắt. Cô ấy không phải là người duy nhất tôi gặp, tôi chỉ từ chối cô ấy thôi. Tôi không muốn mọi người làm ầm ĩ khiến cô ấy không biết cách cư xử. Ai ngờ lòng chim dạ cá, cô ấy quay lưng lại tố cáo tôi quấy rối tình dục? " Trình Thành giơ tay lên che mặt, mặt mày ủ rũ.
"Luật sư Giang, cô có tiếng tăm lẫy lừng trong giới luật sư. Xin hãy giúp tôi. Tôi đã làm việc ở công ty nhiều năm như vậy, bị cô ấy làm loạn cũng không thể mất mặt được. Dù sao tôi cũng là giám đốc cấp cao. Chuyện này không chỉ liên quan đến danh dự cá nhân tôi mà còn ảnh hưởng đến hình ảnh của toàn công ty."
Hắn rất kích động, gân xanh trên trán bởi vì nhẫn nại mà có chút nhô lên. Vành mắt ẩn ẩn biến thành màu đen.
"Chuyện tình cảm ở nơi công sở thật sự là điều không nên làm! Nó không chỉ ảnh hưởng đến công việc mà còn gây tổn hại đến danh tiếng. Tôi chưa hề làm gì mà lại bị tố là quấy rối tình dục!"
Mấy chữ chuyện tình cảm ở nơi công sở lăn mấy lần trong cổ họng, trước mắt đã có một cái ví dụ tốt nhất.
Giang Chỉ kỳ quái liếc nhìn Hứa Niệm: "Vụ án này rất điển hình, nghe thật kỹ, hiểu cho rõ và ghi chép lấy kinh nghiệm cho mình."
Tiếng nói thanh tịnh và lạnh lẽo, Giang Chỉ là đang mượn cơ hội này để chỉ điểm.
Kỳ thực thân chủ và Giang Chỉ cũng có điểm chung, Hứa Niệm cũng có mưu đồ đi đường tắt với cô, phải sớm ngày loại bỏ ý đồ không đứng đắn này càng sớm càng tốt.
Sự khó chịu không thể diễn tả được của Hứa Niệm lướt qua trong mắt của Giang Chỉ mà không rõ lý do.
Đầu tiên là lẻn vào trong nhà trộm giấu đồ lót của cô, sau đó lại xông vào văn phòng và bóp ngực của cô.
Cho dù là nam hay là nữ, làm những chuyện như vậy cũng đều sẽ là quấy rối tình dục người khác.
"Cảm ơn giám đốc Giang nhắc nhở, tôi sẽ ghi chép cẩn thận." Hứa Niệm di chuyển ngón tay trên đầu bút, viết mạnh hơn.
Hừ ghi chép để học hỏi kinh nghiệm cái gì chứ? Nữ ma đầu chính là mượn điểm này để gõ mình thì đúng hơn!
Cô đâu phải cố tình làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy, người kia ngày ngày nhắc đến chuyện này làm sao mà cô không khó chịu được?
Huống hồ gì cô đã có Thư Thư, đối với những người con gái khác đều không có cảm giác. Thế thì làm sao cô lại có ý đồ xằng bậy kia được?
Người nên cần hiểu những điều này phải là nữ ma đầu mới đúng!
Nữ ma đầu này coi cấp dưới của mình như một món đồ chơi để tùy ý trêu chọc, thỉnh thoảng giở ra một số thủ đoạn đáng xấu hổ sau đó lại giả vờ tỏ ra mình thanh cao!
Trình Thành đắm chìm trong cơn tức giận bị vu khống, không nhìn thấy rõ ràng sự giằng co giữa hai người.
"Khoảng tháng trước hoặc đầu tháng, tôi đang nằm nghỉ trên giường trong phòng nghỉ thì đột nhiên có người ôm lấy tôi, tôi mới phát hiện có điều gì đó không ổn. Người nằm bên cạnh tôi đột nhiên tát vào mặt của tôi, hơn nữa còn quấn chăn lên người nhảy xuống rồi hét lên. Tiếng hét nhanh chóng thu hút những nhân viên khác. Người phụ nữ điên Trần Lệ kia không biết mặt mũi có ý gì vừa khóc vừa chửi tôi . . ."
"Cô ta xuất hiện trong phòng nghỉ của tôi, quần áo không chỉnh tề và khóc lóc. Mọi người đều cho rằng tôi đã cưỡng gian cô ta. Các nhân viên nhìn tôi như đang nhìn một tội phạm. Luật sư Giang, cô phải giúp tôi!"
Đầu tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, cúc áo sơ mi trên cài nhầm nút, chiếc áo vest nhăn nhúm trông như đã nhiều ngày không được ủi, đôi mắt đỏ hoe đầy vẻ trách móc.
"Hằng ngày tôi không chỉ phải đối mặt với những ánh mắt xa lạ khi đi làm mà còn bị người khác xúc phạm. Cô có biết nhân viên bên ngoài nói gì về tôi không? Lãnh đạo cũng đang bàn việc sa thải tôi. Tôi thực sự bị người phụ nữ điên kia ép đến đường chết. A, cô ta muốn làm cái gì?! Điều đó sẽ mang lại lợi ích gì cho cô ta?"
Đối với một giám đốc điều hành đã đi đến điểm này, vụ việc sẽ có tác động rất lớn đến anh ta.
Hai tay của hắn che mặt, kìm chế lại cảm xúc: "Thật xin lỗi, luật sư Giang, tôi quá kích động, vụ án này đã ảnh hưởng đến tôi. Gia đình của tôi sống gần đó và hàng xóm sống bên cạnh có thể biết chuyện đó bất cứ lúc nào."
Hứa Niệm dùng bút gõ gõ cằm, có chút thổn thức.
Cô hiểu điểm sụp đổ của Trình Thành, cô đã nghe thấy hai cô bé lẩm bẩm trước khi bước vào thang máy.
"Sao tên hiếp dâm đó còn dám ở lại công ty? Liệu hắn có tấn công đến chúng ta không?"
"Tôi không biết. Nghe nói rằng hắn sẽ bị sa thải. Tôi không biết tại sao vẫn chưa được thực hiện, nhưng chắc chắn sẽ sớm thôi."
"Tốt nhất là nên sa thải hắn càng sớm càng tốt, ở chung bầu không khí với hắn đã khiến tôi buồn nôn rồi."
"Nếu hắn không rời đi, tôi sẽ từ chức. Ai lại muốn cùng công ty với kẻ hiếp dâm như thế?"
Các nhân viên trong công ty đã trở nên như thế này. Nếu lại truyền đến tai hàng xóm, e rằng sau này họ sẽ không ngóc đầu lên được, thực sự có chút đáng thương.
Trình Thành hết lần này đến lần khác kéo đi sợi tóc thưa thớt, hắn đã bị dồn đến đường cùng, đặt hết hy vọng vào Giang Chỉ.
Cô nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía Giang Chỉ, người vẫn là một mỹ nhân băng sơn kiều diễm như thường lệ.
Đôi chân xinh đẹp mịn màng thấp thoáng dưới chiếc váy che hông ôm sát đùi, tóc đen dài buông xuống tự nhiên che mất nửa khuôn mặt của cô ấy, làm nổi bật sống mũi cao và đôi môi mỏng. Có cảm giác khiến người ta chỉ có thể nhìn mà không thể đến gần được.
Chậc, quả nhiên là một con rắn độc, chẳng người nào có thể thăm dò được tâm tình của nữ ma đầu này đang nghĩ cái gì.