Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 19: Suy đoán đáng sợ




Không thể nào, trùng hợp đến như vậy sao?

Cô biết Thư Thư thích viền ren màu đen.

Nhưng tựa hồ Giang Chỉ cũng thích viền ren màu đen, quần lót trước đó còn có váy viền ren hôm nay, hai người có sở thích giống nhau, tình cờ mua cùng một cái váy sao?

Vậy . . . còn con mèo tên Thư Thư thì sao, chẳng phải có quá nhiều sự trùng hợp sao?

Hứa Niệm ôm chặt con búp bê vào lòng, khẽ cau mày, rơi vào trầm tư, quên mất người trên màn hình.

"Bảo bối ~, bảo bối ~"

Thấy bạn nhỏ nhà mình ở bên kia không có lên tiếng, Giang Chỉ cho là đã xảy ra chuyện gì, lo lắng hô hoán, trong lòng có chút phiền muộn. Có nên đi đến chỗ bạn nhỏ để tìm câu trả lời cho chính mình hay không?

Vạn nhất những gì cô ấy nói lại khác hoàn toàn với những gì mình nghĩ thì kết quả sẽ như thế nào?

"Bảo bối, chị muốn nghe em nói, đến cùng là em thích điều ở chị, người ta thật tò mò."

Ma xui quỷ khiến Giang Chỉ hỏi ra câu hỏi này, cô giả bộ nũng nịu, biểu tình không đổi để thăm dò đối phương.

Lo được lo mất không phải là tính cách của cô, chút tình cảm này có thể đi được cho tới hôm nay là điều nằm ngoài dự liệu của cô.

Vốn dĩ Giang Chỉ thực sự chỉ muốn thư giãn trên mạng, nhưng khi mối quan hệ ngày càng sâu sắc, người kia đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của cô nên cô phải cẩn thận để duy trì mối quan hệ này.

Hứa Niệm bị suy nghĩ kéo về, nhưng cô cũng có chút quẫn trí. Với tư cách là một luật sư, cô hiểu rằng khi có chuyện gì xảy ra, cô cần phải hiểu rõ về nó, thay vì dựa vào sự phỏng đoán và nghi ngờ để tạo ra căng thẳng cùng lo nghĩ.

"Em đều yêu tất cả mọi thứ ở chị. Thư Thư khéo hiểu lòng người, nhiệt tình như lửa, ngoan ngoãn giống con mèo nhỏ, sự ôn nhu ấy đã làm tan chảy trái tim của em. Còn có cách biệt tuổi tác không quá xa, nói không hết những chủ đề yêu thích, quả thực là trời sinh một đôi . . ."

Nghe những lời khen ngợi những điểm tốt của mình từ bạn nhỏ, trong lúc nhất thời Giang Chỉ không biết nên đáp lại đối phương làm sao.

Chính cô cũng không biết hóa ra cô có thể tốt như vậy sao? Nhưng những cái này tựa hồ cùng trong hiện thực không dính dáng chút nào với cô. Bạn nhỏ trong mắt của cô càng giống là một thiếu nữ vừa tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo bước vào trong xã hội.

Mà thời ngây thơ vô tư của cô thì đã qua lâu rồi, trải qua vô số chém giết trên xã hội, tôi luyện bản thân thành thép.

Hơn nữa bạn nhỏ lại nhấn mạnh về vấn đề tuổi tác, cô biết phải làm sao đây?

"Thư Thư, chị có đang nghe không?"

"Em cũng không phát hiện chị hoàn mỹ đến như thế, tựa hồ cũng không có khuyết điểm, em đều ghen ghét chính mình, có được một cô bạn gái như thế này, em cũng quá là hạnh phúc đi."

Hứa Niệm càng nói càng cảm thấy Thư Thư quả thực là một người bạn gái vô cùng hoàn mỹ, cô ngượng ngùng nói ra, bắt đầu cảm thấy mình không xứng với Thư Thư nên phải cố gắng nhiều hơn.

"Ha ha ha ha, bảo bối thật biết cách nói chuyện, nếu có thể nói thì nói nhiều một chút, chị thích nghe."

"Chúng ta đương nhiên là trời đất tạo thành một đôi, không ai có thể tách rời chúng ta phải không?"

Giang Chỉ gượng cười, khóe miệng cong lên, đè nén không vui trong lòng, giả vờ nhanh nhẹn đáp lại.

"Ừ, Thư Thư nói không sai. Thời gian không còn sớm, chúng ta hẹn nhau ở trong mơ đi, ngủ ngon."

Sau khi nhận được câu trả lời tích cực, Hứa Niệm cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Thư Thư của cô không thể nào là Giang Chỉ được.

Nhưng để cho an toàn, ngày mai Hứa Niệm vẫn là phải đến công ty xác minh tính xác thực, nhiều luận điểm cùng chứng cứ thì đến lúc đó kết luận cũng chưa muộn.

Hai người đều chúc ngủ ngon lẫn nhau, mang theo phần tâm sự của riêng mình tiến vào mộng đẹp . . .

Nhớ lại từng chi tiết về đối phương trong mấy năm qua, Giang Chỉ mím chặt đôi môi đỏ mọng, trằn trọc nằm trên giường.

Họ đã ở bên nhau ba năm trên mạng, ngoài việc không bao giờ gặp nhau, họ chưa bao giờ ngừng gọi điện thoại, chào hỏi, gọi video và chơi trò chơi cùng nhau như một cặp đôi thực sự vào mỗi ngày.

Nhưng người trên mạng có thể đi vào hiện thực sao? Chẳng phải cô trong mắt của người kia hoàn toàn khác với cô ở ngoài đời sao?

Vậy nếu như bí mật gặp cô ấy ngoài đời, liệu cô ấy còn thích cô như hiện tại hay không?

Đầu óc ong ong, Giang Chỉ càng nghĩ càng thấy rõ ràng, cô chạm vào điện thoại đã hơn hai giờ sáng.

Dứt khoát đứng dậy, Giang Chỉ tiếp tục cập nhật tiểu thuyết của mình.

【 Giang Tiểu Tuyết khó nhịn cháy bỏng nằm ở trên giường, cô không biết có nên nói ra thân phận thật sự cho Lâm Thiên Vũ biết hay không. Vạn nhất bị Lâm Thiên Vũ phát hiện ra bộ mặt thật của mình thật không thể chịu nổi, liệu cô ấy có còn yêu cô điên cuồng như trước không?! Cô muốn tình yêu đến mức không dám đánh cược.】

【 Với tâm trạng hỗn loạn, Giang Tiểu Tuyết một mình lái xe đến quán bar, cảm giác tê tê của rượu khiến Giang Tiểu Tuyết hưng phấn. Cô cả gan xoay mình về giữa sàn nhảy, mặc áo ống màu đỏ, váy ngắn che hông, ngón tay thon dài nắm ống thép ở giữa sàn nhảy, tay cầm chai rượu vang đỏ quý trong tay. Tay còn lại di chuyển lên xuống trên ngực, đổ rượu xuống người của mình. Dưới ánh sáng, cả người toát ra dáng vẻ như một thiên thần sa ngã và thần bí.】

【"Oa! Nữ thần! Nữ thần . . ." Dưới sân khấu náo động, tiếng huýt sáo vang lên, mọi người đều hò reo vui mừng.】

"Người nào muốn uống rượu thì đứng lên đi, tôi đến bồi người đó uống!" Sắc mặt của Giang Tiểu Tuyết ửng hồng, thanh âm trêu chọc người, mượn rượu phát tiết bí mật không thể nói. Trái tim của cô đau quá, đau đến muốn chết đi.】

【"Cô bồi bằng cái gì? Bằng miệng hay là bằng ngực của cô?" Một người nam tóc đỏ bước lên sàn nhảy, nhìn thẳng vào bộ ngực mềm mại của Giang Tiểu Tuyết, đưa tay thẳng vào ngực của cô. Mắt thấy điều mình muốn sắp đạt được, đột nhiên chuông báo cháy vang lên, khiến hắn hoảng sợ đến mức bỏ chạy.】

【Lâm Thiên Vũ một tay ôm lấy Giang Tiểu Tuyết, giống như một con sư tử phát cuồng, nhẹ nhàng cắn xé cái cổ tinh xảo của đối phương. Cô đang công khai chủ quyền, muốn người con gái không ngoan ngoãn kia phải trả giá đắt . . .】

. . . . .

Giang Chỉ nhịn không được đưa bạn nhỏ nhà mình vào nhân vật, tưởng tượng mình bị người kia đè xuống, bộ dáng kiều diễm động lòng người, cả người đắm chìm trong khoái cảm theo từng con chữ.

Sau khi cập nhật xong, trời đã sáng, Giang Chỉ hít một hơi thật dài, viết quá sáng khoái.

Quả nhiên sau khi viết xong, tâm tình của cô đều tốt hơn rất nhiều.

. . . . .

Hứa Niệm cả đêm không ngủ ngon, gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, tâm trạng của cô không tốt, cơ thể nóng lên gần như muốn phát sốt.

Cái mũi hít hà có chút không thông khí, Hứa Niệm nhỏ mấy giọt thuốc nhỏ mắt, cố gắng để mình tỉnh táo một chút.

"Hứa Niệm, cô có muốn ăn trưa cùng nhau không?" Trong giờ nghỉ trưa, Lưu Mỹ như thường lệ mời Hứa Niệm cùng cô đi ăn trưa, nhưng lại nhìn thấy người nọ nằm trên bàn, toàn thân rã rời.

"Cô không sao chứ? Nếu không thì xin phép nghỉ để về nghỉ ngơi đi." Lưu Mỹ nhíu mày có chút lo lắng, đôi mắt tròn xoe ươn ướt.

Cô ấy thật đáng thương, bị giám đốc Giang tra tấn thảm như vậy, còn không dám xin phép nghỉ, thật quá thảm rồi.

Hứa Niệm hơi ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười: "Tôi không sao, cô đi ăn đi, tôi muốn ngủ một lát."

"Ừ, vậy cô nghỉ ngơi thật tốt đi."

Lưu Mỹ quay người rời đi, khóa chặt lông mày không hề giãn ra.

Trên đường đi cô đều đang suy nghĩ, làm bạn tốt của Hứa Niệm, cô không thể nhìn dê vào miệng cọp.

"Là một luật sư, mình phải đứng ra bảo vệ công lý. Nếu không, tại sao lại chọn làm luật sư kia chứ?"

Lưu Mỹ lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm, miệng nhỏ vểnh lên, đầu óc chuyển không ngừng.

"Có cách rồi. Mình có thể nhờ chú đang làm thám tử tư hỗ trợ tìm hiểu về đời sống cá nhân của Giang Chỉ, để xem cô ta có thật sự là trong sạch hay không. Nếu như cô ta lợi dụng chức quyền để bắt nạt Hứa Niệm, vậy mình sẽ có bằng chứng để tố giác cô ta."

"Hì hì, mình thật là quá thông minh." Lưu Mỹ nhịn không được mà tự tán dương chính mình, khoa tay múa chân đi vể phía phòng ăn của nhân viên.

Hứa Niệm mơ mơ màng màng mà ngủ, trong giấc mộng, Thư Thư mặc váy ren màu đen chậm rãi đi về phía cô. Cô ấy kích động quay mặt lại, thế nhưng gương mặt đó lại là Giang Chỉ?!