Tim của Hứa Niệm như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong lúc nhất thời cô cảm thấy xấu hổ, tất cả những ám chỉ tâm lý mà cô đã đưa ra cho mình trước đó đều tan vỡ.
Quả thật nữ ma đầu này không phải là người phàm, làm sao lại không theo lẽ thường mà hành động?
Không phải người ta nói rằng không thể đánh người có khuôn mặt tươi cười mà không đưa tay ra sao? Cô đều cúi mình uốn gối thành dạng này.
Mắt nhìn thấy sắc mặt của Giang Chỉ từ bình thản trở nên lạnh lùng, sau đó là mây đen ngập đầu, Hứa Niệm căng thẳng siết chặt ngón tay, tầm nhìn lập tức bị nhòe đi.
Bình thường Giang Chỉ ghét nhất là những việc này ở công sở, cả ngày nịnh nọt xum xoe, bỏ gốc lấy ngọn, dẫn đến sai sót trong công việc, cuối cùng gây tổn hại đến lợi ích của người khác. Cho nên Giang Chỉ không cho phép điều này được xảy ra ở nơi làm việc của cô.
Ánh mắt trầm xuống, Giang Chỉ nhàn nhạt nhìn Hứa Niệm, đầu ngón tay không biết là cố ý hay vô ý gõ lên bàn, thanh âm lạnh lùng đến đáng sợ: "Mới đi làm mấy ngày, còn chưa học được gì đã biết cách nịnh nọt người khác rồi."
Giang Chỉ châm chọc nhìn Hứa Niệm một cái, "Làm cấp dưới của tôi không cần làm những chuyện vô nghĩa như vậy, làm tốt công việc của mình là được rồi. Là luật sư, sinh hoạt cùng công việc của chúng ta đều hẳn là vô cùng nghiêm khắc. Dạng này người trong cuộc mới có thể trăm phần trăm tín nhiệm cô, giao bản án cho cô."
"Cô có làm điều này với tất cả các cấp trên của mình không? Hay cô chỉ muốn nhận được cảm giác thành tựu nào đó từ tôi?"
Hứa Niệm nghe xong sốt ruột, lập tức khoát tay bày ra ý: "Không . . . tuyệt đối không. Tôi chỉ ngưỡng mộ giám đốc Giang."
Nào có nhiều cấp trên như vậy, còn không phải bởi vì cô không giống như những người khác, cô yêu cầu tôi phải nghiêm khắc với chính mình hơn hay sao? Kết quả là tôi bắt gặp cô đang làm việc này việc nọ một cách riêng tư. Nếu cô nghiêm khắc hơn thì tôi sẽ không đã rơi vào tình trạng này . . .
Hứa Niệm âm thầm mắng Giang Chỉ ở trong đầu, càng nghĩ càng thoải mái, lại không tự chủ mà cười lên một tiếng.
"Hứa Niệm." Mặt của Giang Chỉ không biểu tình nhìn đối phương, "Trông tôi buồn cười lắm sao?"
"Không có, tôi không có cười giám đốc. Tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện khác lại không nhịn xuống được. Thật xin lỗi, giám đốc Giang."
Tự biết mình đuối lý, Hứa Niệm cúi người, gập người chín mươi độ trước Giang Chỉ, nhưng trong lòng lại sợ đến mức không dám thở.
"Ra ngoài, phân tích thêm năm hồ sơ vụ án, hôm nay trước khi tan làm phải giao nó cho tôi."
Giang Chỉ có chút nổi nóng, trên mặt rõ ràng mang theo vẻ giận, khí tức cũng có chút bất ổn, lồng ngực phập phồng.
Thật sự là bị tức đến mức muốn phát điên, càng hiểu đối phương khiến cô càng không biết mình phải nên làm thế nào.
Giang Chỉ đã nghĩ ra kế hoạch, nếu sau ba tháng Hứa Niệm làm việc với cô không đáp ứng được yêu cầu được đặt ra, cô ấy sẽ phải bị sa thải vào đợt tiếp theo.
Không thành công còn bị khiển trách một trận, Hứa Niệm xám xịt rời khỏi văn phòng của Giang Chỉ, bóng lưng lộ ra vẻ chật vật không chịu nổi.
Cả một buổi chiều, Hứa Niệm đều đắm chìm trong bầu không khí chán nản, cô vẫn làm việc tỉ mỉ không ngừng nghỉ cho đến khi xong việc.
Quả nhiên Giang Chỉ là một giang hồ lão luyện, chỉ cần một chút là đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô. Cô ấy nói cũng không sai, cô hẳn là phải tỉnh táo một chút, biết vị trí của mình ở đâu, chứ không phải học theo những người khác a dua nịnh hót cấp trên.
Cô nên tập trung vào công việc thay vì quan tâm quá nhiều đến cấp trên, cứ nên làm tốt công việc của mình.
Vừa đến nhà, Hứa Niệm lập tức ngã trên giường giống như quả bóng da bị xì hơi.
Tuy nói có thể nghĩ thông suốt, nhưng bị đuổi ra ngoài cũng có chút buồn bực, không muốn nghĩ nữa, dứt khoát đi ngủ.
Hứa Niệm đang ngủ ngon, âm thanh nhắc nhở có tin nhắn lại vang lên.
"Ting ~ vợ tới rồi ~"
Mơ mơ màng màng lấy ra điện thoại di động, Hứa Niệm mở đôi mắt buồn ngủ ra, trong điện thoại tràn ngập tin nhắn của Thư Thư.
【 Thư Thư: Bảo bối! Hiệu quả như thế nào? Có phải là nữ ma đầu kia rất được lợi?!】
【 Thư Thư: Một nữ ma đầu như cô ta thường thích những nhân viên biết gây rắc rối!】
【 Thư Thư: Bảo bối, bảo bối ~】
Không đề cập tới cũng không sao, vừa nhắc tới lại khiến Hứa Niệm ủy khuất, lập tức gọi điện thoại cho đối phương.
"Thư Thư, em rất nhớ chị~~"
Thanh âm có chút khàn khàn, ngữ khí sa sút, Giang Chỉ nghe được âm thanh của bạn nhỏ nhà mình, không khỏi siết chặt trong lòng, đây là chịu ủy khuất.
Giang Chỉ nâng cổ họng, cố ý thấp giọng nói: "Sao vậy bảo bối?"
"Em bị nữ ma đầu đuổi ra ngoài."
Ban đầu cô cũng không mấy ủy khuất, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Thư Thư, những giọt nước mắt kìm nén của Hứa Niệm trào ra, cô nức nở khóc lóc: "Nữ ma đầu khiển trách em, nói cô ấy ghét nhất người kết bè kết phái, thành lập các nhóm nhỏ, học theo phong cách làm việc của người khác."
Giang Chỉ kiên nhẫn dỗ dành đối phương, nhẹ giọng nói: "Nữ ma đầu kia thật không biết tốt xấu, nhân viên tích cực làm việc là sai sao? Cô ta lại dám mắng em!"
"Xem xét cô ta chính là đang ở thời kỳ mãn kinh, cô độc sống quãng đời còn lại, đoán chừng người trong công ty đều muốn tránh xa cô ta."
"Bảo bối không nên ủy khuất, nữ ma đầu không tiếp nhận thủ đoạn này, chúng ta còn có thủ đoạn khác." Giang Chỉ dỗ dành bạn nhỏ nhà mình, trong lòng có chút áy náy.
Không nên, tại sao phương pháp này lại không có tác dụng với nữ ma đầu kia? Tại sao cô lại cảm thấy thân thiện với nữ đầu sau khi mắng cô ấy, phải chăng là vì phong cách hành sự của nữ ma đầu này rất giống cô?
Hừ, làm sao lại giống kia chứ? Cô đâu phải là người thích cô lập người khác trong công ty, càng không có khả năng gây khó dễ với cấp dưới của mình.
Tiếng nức nở ở đầu dây bên kia dần dần biến mất, Giang Chỉ cũng không còn nói về nữ ma đâu nữa mà quay sang nói một cách nghiêm túc: "Dù sao bảo bối là có thực lực, chúng ta không cần phải chiều lòng bất kỳ ai mới có được một chỗ đứng trong công ty."
Vừa nói, trong đầu của Giang Chỉ lại nhớ tới đồ đần Hứa Niệm kia, cô ấy có thể sống sót ở một công ty có tính cạnh tranh cao như vậy, thì bảo bối nhà cô có thực lực chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Chỉ là thật khó đoán được những đứa trẻ như họ đang nghĩ gì. Lần trước Hứa Niệm thề rằng cô ấy sẽ không bao giờ chấp nhận mối quan hệ chênh lệch tuổi tác quá năm tuổi, nhưng trong nháy mắt cô ấy lại làm ra chuyện không thể diễn tả với cô.
Phải chăng thế hệ trẻ thời nay không coi trọng tình cảm, bảo bối nhà cô có phải là chỉ lợi dụng cô để giải tỏa nỗi cô đơn và giết thời gian?
"Bảo bối, được rồi. Chúng ta cùng chơi vài trò chơi nhỏ cho vui đi."
Âm thanh tê tê dại dại từ điện thoại di động truyền đến tai của Hứa Niệm, toàn thân của cô trở nên hưng phấn, lập tức bỏ qua chuyện rắc rối ở công ty sang một bên.
"Thư Thư muốn chơi như thế nào đều có thể, em rất mong chờ ~~"
Lúc này Hứa Niệm mới ngừng khóc, tiểu yêu tinh Thư Thư này luôn luôn có trò mới để khiến cô vui vẻ. Nhưng mỗi lần tán tỉnh xong đối phương đều chạy mất, khiến cô hận không thể vọt vào trong màn hình hung hăng "khi dễ" đối phương.
Hai người ăn ý mở video ra, Thư Thư đã đổi nội y tình thú vừa mới mua xong.
Một chiếc váy ngắn ôm hông nóng bỏng quấn quanh cặp mông tròn trịa, Hứa Niệm theo màn hình ngước lên, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thất hồn lạc phách.
"Thật sự là tiểu yêu tinh câu hồn." Hứa Niệm mím môi dưới, cổ họng có chút căng lên, nhịn không được cảm thán, vì sao lại có người hoàn mỹ đến như thế?
Dáng người của Thư Thư hơi gầy, nhưng ngực của cô ấy săn chắc và tròn trịa, bầu ngực nặng trĩu khiến cô chỉ muốn kê đầu vào đó, lấy tay sờ sờ.
"Chị quay người lại đi."
Thanh âm mang theo mong đợi khẩn cầu, Giang Chỉ cũng vui vẻ phối hợp.
Phần lưng là mảng lớn viền ren màu đen chạm rỗng cùng bầu ngực tròn trịa hô ứng lẫn nhau, hợp nhau lại càng tăng thêm sức hấp dẫn.
Người trên màn hình đeo mặt nạ lông vũ màu đen, cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, giống như một con mèo rừng nhỏ thích trêu chọc người.
Hai người đã ước định qua, sẽ không can dự vào đời sống hiện thực của đối phương, cũng chưa từng có lộ mặt ra, nhưng dù cho dạng này, hai người vẫn vui vẻ bên nhau như bình thường.
Nhưng một suy nghĩ lóe lên chợt khiến Hứa Niệm sợ hãi, hôm nay cô nhìn thấy Giang Chỉ mặc chiếc váy này ở công ty . . .