Editor: Sn
Tầm 5 giờ sáng, tiếng chuông điện thoại kéo Ngốc Manh khỏi giấc ngủ, giọng nói của fan mẹ ruột đầy sốt ruột truyền sang, con ới nhanh dậy đi! Đạo diễn đột ngột đòi thêm cảnh quay, cần phải gọi các khách mời dậy! Ekip quay phim đã sẵn sàng rồi! Mau quay lại phòng của Lãnh Diễm đi con! Mẹ chỉ giúp được đến đây thôi á nhaa!
Ngốc Manh: WTF? ( what the fuck? )
Đạo diễn: Cái gì gọi là gây rối! Này mới là gây rối nè nha!
Ngốc Manh còn chả kịp thay quần áo, vội vàng chạy một mạch đến chỗ biệt thự của Lãnh Diễm. Vừa chạy tới đã thấy một đám người ôm camera "người người lớp lớp" đi vào. Ngốc Manh vội vàng leo từ trụ trang trí vào ban công, vào phòng liền cuống quýt lay Lãnh Diễm dậy.
Ngốc Manh: Lãnh Diễm, mau tỉnh đi, tỉnh, tỉnh lẹ... Đạo diễn kéo người tới rồi, anh sẽ bị fan phát hiện chỉ mặc mỗi quần lót ngủ đó!
Dù lay Lãnh Diễm cả buổi nhưng anh vẫn không có phản ứng gì, Ngốc Manh đành lấy lược chải cho mái tóc rối bời của anh, nhặt chiếc chăn rơi dưới đất đắp lại cho anh rồi nhét vào một viên kẹo cao su vào miệng người kia.
Lãnh Diễm chợt giật mình tỉnh giấc, lầm bầm lầu bầu hỏi, vị gì vậy.
Ngốc Manh vừa lấy khăn lau mặt cho anh vừa nói, vị bạc hà đấy.
Cả khuôn mặt của Lãnh Diễm nhăn nhó, hàm hồ phàn nàn, khó ăn quá, anh muốn vị đào.
Ngốc Manh làm mặt quỷ, lè lưỡi biểu diễn một chút, thật xin lỗi, trái đào cuối cùng đã bị ta đây ăn mất rồi.
Lãnh Diễm rầm rì hai tiếng, một tay ôm đầu Ngốc Manh ấn về phía mình, trực tiếp cắn miệng cậu, cuống sạch vị đào trong miệng Ngốc Manh vào trong khoang miệng mình, lại đem vị bạc hà chuyển sang miệng Ngốc Manh.
Ngốc Manh!!
Thưởng thức được hương vị yêu thích, Lãnh Diễm thở dài một cách mãn nguyện, ngậm Ngốc Manh hút thêm hai hơi.
Ngốc Manh vẫy vùng hai lần, nhận ra Lãnh Diễm có sức mạnh ghê gớm, đã khống chế thì không buông tha. Ngốc Manh bùng lửa giận, vả một phát vào bụng Lãnh Diễm.
Lãnh Diễm bị đau đến kêu lên một tiếng rồi bật dậy.
Tiếng hét vang vọng đến mức cả ekip quay phim vừa bước lên cầu thang đã nghe thấy. Mang theo vẻ mặt A há há, có chuyện gì đây! cả nhóm hớn hở ùa lên lầu. Vừa mở cửa, họ thấy Lãnh Diễm ngồi trên giường, quần áo xộc xếch, cúi đầu xuống.
Ekip chương trình:...
Lãnh Diễm:...
Lãnh Diễm hất chăn, đứng dậy, lạnh lùng nhìn họ một cái rồi đi vào nhà vệ sinh.
Thầy quay phim: Đậu mía mấy người nhỏ giọng xíu coi, ồn ào làm kim chủ ba ba dậy rồi thì bây giờ quay được cái rắm gì nữa!
Trợ lý: Không sao đâu, còn Ngốc Manh nữa, mau lên, nhanh nhanh nhanh đi, quay cậu ấy!
Một đám người xông lên giường Ngốc Manh, trợ lý móc Thần khí ra, nhấn nút.
Bất chợt, hoa hướng dương cuồng nhiệt xoay chuyển, thổi vang tiếng kèn saxophone.
Ngốc Manh: ....Đây là việc mà con người có thể làm sao?
Ngốc Manh giả vờ ngủ quay người lại, giả vờ như vừa mới bị đánh thức, ngây thơ hỏi, ời tiếng gì thế kia, mấy giờ rồi, tôi ngủ quên mất rồi sao?
Ngốc Manh đợi mấy giây nhưng không ai trả lời, mọi người đều nhìn chằm chằm vào miệng Ngốc Manh. fan mẹ ruột tay run rẩy đưa ra một tờ giấy: Con ơi! Con ngủ mà hộc máu luôn sao?!
Ngốc Manh: Hở?
Ngốc Manh sờ khoé miệng, trên ngón quay quả nhiên dính chút máu.
Ngốc Manh: À, tôi mơ thấy bị chó con cắn một cái, chắc là lúc muốn cắn lại nó thì lại tự cắn mình.
Fan mẹ ruột: ... Bất kể là ai cắn, trước tiên con cứ lau đi đã!
Lãnh Diễm nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vén áo ngủ soi gương, vết hằn đỏ thẫm của bàn tay hằn in trên bụng. Lãnh Diễm thả áo ngủ xuống, khẽ liếm khoé miệng, một mùi tanh nhẹ hòa quyện cùng vị đào ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.