Editor: Sn
Toàn bộ buổi quay phim được kết thúc bằng việc trò chuyện trên giường, bất kể mỗi cặp đôi có chuyện gì để nói hay không, họ đều phải quay một đoạn trước khi đi ngủ.
Buổi sáng,đạo diễn đã dành riêng thời gian để nói chuyện với Ngốc Manh dặn dò cậu không thể làm người đặc biệt được. Việc để một mình cậu ở riêng như vậy, nếu phát sóng ra ngoài cho khán giả xem, mọi người sẽ nghĩ thế nào?
Ngốc Manh chỉ có thể mang theo đồ ngủ đi kiếm Lãnh Diễm, chuẩn bị sau quay buổi nói chuyện trên giường xong sẽ tranh thủ lúc mọi người đều ngủ cả sẽ lén lui về căn nhà gỗ nhỏ của mình, dù sao sáng nay cậu còn dậy sớm hơn cả gà, trừ khi đạo diễn là Hoàng Thế Nhân* thì sao ông ta có thể biết được cậu ngủ ở đâu chứ.
*Thông tin của Hoàng Thế Nhân: xem chi tiết ở comment nhé.
Vừa bước vào cửa, Lãnh Diễm đã tắm xong, trên người mặc áo ngủ, cổ quàng khăn tắm, tóc còn ướt đẫm nước đang ngồi bên giường dùng máy tính bảng xử lý công việc.
Ngốc Manh không nói nhiều, bảo Lãnh Diễm tạm dừng công việc, hai người cùng nhau ghi chép tóm tắt cuộc trò chuyện, sau đó thời gian còn lại việc ai người nấy làm.
Ngốc Manh thay đồ ngủ rồi trải giường xong, cậu ngẩng đầu đầu lên thì thấy Lãnh Diễm vẫn đang ngồi bên mép giường. Ngốc Manh nhướng mày, kéo khăn tắm trên người anh xuống giúp anh lau khô tóc, vừa lau vừa lải nhải, anh sao đấy, một đống tuổi đầu rồi mà vẫn không biết cách tự chăm sóc bản thân mình gì hết, tắm xong cũng không lau không sấy, thói quen xấu này của anh không bỏ được đúng không, anh thiếu bảo mẫu là không sống nổi à, sắp quay rồi đó nên để tôi kể anh nghe vài câu chuyện xưa ha, anh chỉ cần tuỳ ý chen vào vài câu là được rồi, dù sao hình tượng của anh là lạnh lùng khó gần, không cần nói quá nhiều nhưng anh vạn lần cẩn thận không được nói bậy đâu đó biết không hả?
Sau khi lau tóc, Ngốc Manh tiện tay dọn dẹp giường của Lãnh Diễm, gấp gọn gàng những bộ quần áo lộn xộn, đóng lại chiếc vali đang mở hờ và cất nó vào chỗ khuất tầm mắt. Đang định trải chăn cho Lãnh Diễm, Ngốc Manh chợt nghĩ: ể, không đúng, mình cũng chả phải bảo mẫu của anh ta, sao phải cực nhọc làm mấy này chi thế?
Manh tuỳ ý vứt chiếc chăn lên người Lãnh Diễm, rồi bật camera lên, ngồi trở lại giường, làm bộ bắt đầu nói chuyện một cách sượng trân với Lãnh Diễm.
Ngốc Manh tự lẩm bẩm nói một mình cả buổi, Lãnh Diễm cứ thế không thốt ra lấy một chữ. Khi hai người còn là một nhóm, tình huống này thường xuyên xảy ra. Lãnh Diễm luôn im lặng và nhìn mọi người bằng ánh mắt bễ nghễ*, thỉnh thoảng buột miệng nói ra vài câu khiến người ta tức chết. Nhờ có Ngốc Manh luôn tìm cách pha trò miễn cưỡng hoà giải mà hình ảnh Lãnh Diễm kiêu ngạo dù mạnh miệng nhưng mềm lòng.
*bễ nghễ: liếc mắt (có ý khinh thường hoặc không phục) - trường hợp này ý là không để người vào mắt. - Từ Điển Hán Nôm xin tài trợ cho câu giải thích hai từ này :>
Nhưng thần kinh của Ngốc Manh đã căng thẳng cả ngày nay, thật sự buồn ngủ chịu không nổi, thất bại hỏi Lãnh Diễm, anh ơi, anh tuỳ tiện nói hai câu xong chúng ta cứ thế quay cho nốt cái quỷ này được không?
Lãnh Diễm vẫn không nói một lời nào.
Ngốc Manh triệt để xì hơi, chuẩn bị đi tắt máy quay, hậu kỳ muốn cắt ghép thế nào thì cứ cắt ghép đi.
Lãnh Diễm nhìn bóng lưng của cậu, đột nhiên nói, trước kia em không phải như thế.
Ngốc Manh: Trước đây tôi là như thế nào?
Lãnh Diễm:...
Ngốc Manh: Anh cứ thế làm cho cuộc trò chuyện trở nên rất nhạt nhẽo đó biết không?
Ngốc Manh tắt camera lại, đút tay vào trong túi quần móc ra một điếu thuốc, nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Lãnh Diễm, Ngốc Manh nói, thuốc lá điện tử, vị quả đào đấy, chẳng phải anh thích ăn đào nhất sao?
Nói xong, Ngốc Manh hít một hơi thuốc lá điện tử, làn khói trắng muốt từ từ phả ra khỏi mũi, thoang thoảng mùi hương đào lan tỏa trong không khí.
Lãnh Diễm: Trước kia em không hút thuốc lá.
Ngốc Manh: Là người thì sẽ thay đổi thôi.
Hai người cứ thế chìm vào im lặng, đối diện nhau một lúc lâu, Ngốc Manh nhìn đồng hồ, mọi người cũng sắp ngủ rồi, cậu dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị chuồn đi
Lãnh Diễm đột nhiên gọi cậu lại: Không phải trước đó em nói muốn vào giới giải trí để thực hiện ước mơ à.
Ngốc Manh: Đúng thế.
Lãnh Diễm: Ước mơ của em đạt được rồi sao?
Ngốc Manh: Không.
Lãnh Diễm: Thế vì sao em muốn giải tán nhóm?
Ước mơ của tôi sẽ không có cách nào thực hiện được cả, dù cho nó vẫn luôn ở đây. Ngốc Manh nói câu này xong lập tức quay đi.
Lãnh Diễm ngửi hương thơm của quả đào tràn ngập căn phòng, cảm thấy có chút mờ mịt.