Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 9: Luôn Cười Nam Hài Tử Là Mạnh Nhất




Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 9: Luôn Cười Nam Hài Tử Là Mạnh Nhất

Vậy là kể từ ngày đó, sau khi Nhật Thiên đáp ứng những yêu cầu vô lý kia của Nguyệt Như, hắn ngày ngày luôn bị Nguyệt Như kéo đi lên núi chơi.

Cũng vì mãi chơi đùa, mà thời gian để rèn luyện của hắn cũng ít đi đáng kể tốc độ tiến bộ cũng chậm đi trông thấy nhưng kể cả vậy Nhật Thiên đối với việc này cũng không có gì oán hận.

Một phần là vì hắn đã đồng ý thực hiện yêu cầu của Nguyệt Như tìm nàng đi chơi và do bản thân hắn tại vài năm qua được phụ thân cùng tiên sinh dạy sách thánh hiền dạy dỗ bất tri bất giác mà tạo thành lúc này đây hắn người quân tử tuyệt đối sẽ không nuốt lời tính cách.

Và một phần khác là do chính bản thân hắn cũng giống như đối phương cũng là một hài tử, đang ở độ tuổi mê chơi, tò mò, hiếu kỳ với mọi thứ, nên đối với việc bị kéo đi chơi cũng không quá phản cảm ngược lại còn thậm chí vui mừng là đằng khác.

Thế là hai vị tuổi nhỏ một nam một nữ hài tử, ngày qua ngày qua không ngừng hẹn nhau vào núi chơi, nào từ bắt cá, bắt thỏ, chơi bùn, tắm sông, tát nước vân vân đủ thứ trò chơi có mà bản thân bọn hắn có thể nghĩ ra.

Mọi thứ nếu không có gì bất ngờ, hai thanh mai trúc mã này cho tới khi trưởng thành có lẽ sẽ vẫn mãi như vậy hài tử khí, vô ưu vô lự sinh hoạt.

Chỉ là … có lẽ mà thôi....

“Nhật Thiên, hay là chúng ta đi vào trong núi đi.”

Một ngày, đã chơi xong hết tất cả mọi trò mà bản thân hai hài tử có thể nghĩ ra, có chút nhàm chán đung đưa hai chân Nguyệt Như nhìn Nhật Thiên đưa ra muốn chạy sâu vào núi yêu cầu.

“Như vậy không được đâu tiểu thư, bên trong núi quá nguy hiểm, ở đó ẩn chứa các thú dữ không phải thứ mà hai chúng ta có thể đối phó được.”

Không chút do dự Nhật Thiên mở miệng từ chối đối phương ý tưởng.

Đáng tiếc tuy rằng Nhật Thiên đây là muốn tốt cho nàng, nhưng đáng tiếc luôn là ngoan hài tử hắn không biết được thân là hùng hài tử một khi đã muốn cái gì đó sẽ quyết tâm đòi cho bằng được.

“Không được, không được, người ta muốn đi ~ người ta muốn đi ~ ”

Không một chút cái gì gọi là đại tiểu thư hình tượng, nàng nằm thẳng xuống đất quơ tay đá chân một cách điên cuồng, miệng không ngừng kêu kêu gào muốn đi cho bằng được.

“Cái này…”

Nguyệt Như làm như vậy khiến Nhật Thiên hoang mang không thôi, bất đắc dĩ không biết làm sao nhìn vẫn không có dấu hiện gì dừng lại kêu đòi Nguyệt Như.

Do dự mãi cuối cùng hắn không chịu được tiêu thư nhà mình tiếng kêu gào, bất đắc dĩ hắn đành phải đồng ý đối phương.

“Được rồi, ta sẽ đi cùng tiểu thư.”

“Tuyệt vời!!”

Như thể mưu tính từ trước, Nguyệt Như liền bắn người nhảy lên tay chống nạnh tay chỉ thẳng về hướng rừng núi sâu.

“Như vậy chúng ta liền xuất phát.”

Nói xong, nàng không chờ được nữa, một lòng tò mò thám hiểm muốn khám phá rừng thiên núi sâu nàng lập tức nhấc bước chạy

Haizz

Thấy tình cảnh như vậy Nhật Thiên trong nội tâm thở dài, nhưng không còn cách, đã đáp ứng người ta rồi, giờ muốn rút lại cũng không được rồi.

Gãi gãi cái đầu hắn liền vội vàng đuổi theo Nguyệt Như, cũng may nàng ta vốn đang chờ hắn nên Nhật Thiên rất nhanh liền đuổi kịp

…..

“Tiểu thư!!”

“Tiểu Thư!!”

“Nguyệt Như Tiểu Thư --- !!!”

Đã 3 canh giờ trôi qua kể từ lúc hai người tiến vào trong núi, thời gian đã gần tới giữa trưa rồi nhưng hai người vẫn chưa quay trở về, cũng vì các hạ nhân của hạ gia vậy nhận ra điều không đúng, tiểu thư vẫn chưa quay trở về, làm tất cả hoang man không thôi vội vàng chạy khắp nơi trong Thương Viễn Thành để tìm người.

“Tìm thấy tiểu thư không tiểu Cao.”

“Bên này ta tìm không thấy tiểu thư.”

Nghe Đại Nhật đội trưởng hỏi, đầu chảy đầy mồ hôi Hạ Cao lắc đầu.

“Bên ta cũng vậy.”

Thấy đối phương lắc đầu, Đại Nhật cũng không trách mắng đối phương cái gì.

‘Đã tìm hết mọi chỗ mà tiểu thư thường hay tới rồi, vậy mà không thấy một dấu tích.’

Đại Nhật trong lòng bắt đầu hồ nghi liệu rằng có ai đó đã hạ thủ bắt cóc Nguyệt Như hay không nữa.

“Cơ mà Đội trưởng, tiểu thư thì không nói, nhưng tiểu tử nhà huynh ta giống như cũng không thấy đâu.”

Hạ Cao một lời vừa ra như sét đánh ngang tai Đại Nhật, hắn hoảng sợ quay đầu nhìn về phía sau hướng phương xa Thương Viên Thành ngọn núi, Đại Nhật trong âm thầm cầu mong chuyện sẽ không như những gì hắn đang suy nghĩ.

“Tiểu cao, ngươi mau đi tập hợp các huynh đệ, nói với họ tiểu thư đang ở trong núi.”

“Ta chạy tới đó trước.”

Nói xong toàn thân hắn ửng đỏ lên veo một cái tốc độ như báo săn mồi phóng người chạy đi về phía ngọn núi.

“Vâng đội trưởng!!”

Đối với đã chạy rất ra Đại Nhật gào đáp một câu xong Hạ Cao cũng vội vàng quay người chạy về hướng Hạ gia hắn muốn nhanh chóng thông báo điều này cho các huynh đệ.

"Thiên nhi, ngươi không nên xảy ra chuyện gì!"

Đại Nhật đã mất đi thê tử, nếu như hắn lại mất nhi tử, vậy hắn cuộc đời, đã không còn ý nghĩa gì cả rồi.

Nghĩ vậy thôi, hai chân huyết khí dâng trào, tốc độ nhanh hơn một bậc.

…..

“Tiểu thư, chúng ta đã đi mấy tiếng trời rồi, phải nên quay lại thôi”

‘Vì nếu giờ không đi, e sợ là…’

Trong tay ôm lấy không ít trái cây bông hoa Nguyệt Như nhặt được trên đường đi để cho hắn ôm, Nhật Thiên ngước đầu lên nhìn trời tuy không ít bị cao lớn cổ thụ che mất, như hắn có thể nhận thấy trên đầu mặt trời đã treo tới đỉnh đầu rồi.

Theo Nhật Thiên tình toán nếu bây giờ không rời đi quay trở về Hạ gia, thì bọn hắn đêm nay sẽ phải ngủ ở trong rừng.

‘Sẽ không đâu nhỉ? Thời gian lâu như vậy rồi, hẳn là Hạ gia cũng nhận ra tiểu thư mất tích phái người đi tìm … đi?’

Nhật Thiên lắc lắc đầu trong lòng không ngừng an ủi mình mọi việc hẳn sẽ không tồi tệ đến vậy.

“Ừm..ngươi nói cũng phải…nên trở về thôi…”

Mặc cho bản thân có tu giả nhân năng lực, sở hữu sức mạnh phi phàm đi nữa Nguyệt Như bản chất vẫn là bảy tuổi tiểu nữ hài, đối với những thứ như trời tối, sấm sét, côn trùng, chuột vân vân những thứ tầm thường này có sự sợ hãi như bao nữ tình khác, vậy nên khi nghe Nhật Thiên nói vậy trong lòng cũng dần nổi lên nhút nhát nàng gật đầu đồng ý ngay.

Thấy cô nàng đồng ý quay về Nhật Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Hô ~

Nhật Thiên lông tơ dựng đứng hết cả lên, cả người vô thức run rẩy như điên vội vàng quay đầu về phía cạnh bên, hai mắt không chớp không rời mà nhìn về hướng đó.

“…”

“Nhật Thiên…”

Nguyệt Như thấy Nhật Thiên làm cái kỳ quái phản ừng như vậy có chút không hiểu đồng thời trong lòng nàng cũng không hiểu sao cảm thấy bất an vô thức đứng lại gần Nhật Thiên tìm kím chút an toàn cảm giác.

“Tiểu thư…ngài có thể chạy nhanh đến mức nào…?”

“Hả?”

“Ngài có thể chạy nhanh hơn ngựa không?”

Nhật Thiên không quay đầu lại nhìn, hắn hai mắt vẫn không rời nhìn chăm chú thẳng vào sâu trong phía khu rừng hắn run rẩy mở miệng hỏi Nguyệt Như.

“Ngựa sao? cũng có thể, nhưng duy trì không dài.”

Tuy không rõ tại sao Nhật Thiên lại hỏi chuyện đó vào lúc này, nhưng có lẽ do bị không khí nghiêm trọng toát ra từ trên người Nhật Thiên ảnh hưởng, nội tâm nàng cảm thấy bất an, trong vô thức nàng theo hướng Nhật Thiên đang nhìn mà nhìn lại.

Tức khắc sự sợ hãi bao phủ cả nội tâm nàng, tâm chí trống rỗng mà nhìn về phía trước.

Chỉ thấy một to gấp đôi một người màu đen cự lang từ trong bóng cây bước ra, thần sắc hung ác dữ tợn chậm rãi chậm rãi không một tiếng động mà tiếp cận hai người.

‘Hết thời gian rồi.’

“Chạy!!!”

Vốn đang muốn nhắc nhở Nguyệt Như vài câu, nhưng vào khoảng khắc con cự lang đó xuất hiện, toàn thân tơ lông hắn dựng lên hết sức, hàn khí làm ớn lạnh vùng cột sống khiến rùng mình tay chân run rẩy biết đã kịp không nữa rồi Nhật Thiên tay kéo Nguyệt Như dùng hết toàn lực chạy thật thật nhanh về phía hướng Hạ gia.

Và nói toàn lực ở đây, tức là bao gồm cả Khí Huyết, trong nháy mắt xích đỏ ngọn lửa Huyết Khí bao phủ toàn thân Nhật Thiên trong chớp mắt tốc độ hắn tăng lên đáng kể.

Mà bị hắn kéo đi Nguyệt Như đầu óc xoay chuyển không phản ứng gì thì khung cảnh hoàn toàn thay đổi.

Cả khả khi đang lôi kéo một người, Nhật Thiên tốc độ vẫn là cực kỳ nhanh, bước chân chạy như bay, hoàn toàn không phải một cái bảy tám tuổi hài tử nên có tốc độ.

GROWWW!!!

Biết mình đã bị con mồi phát hiện, Cự lang liền gầm lớn một tiếng theo sau nó với tốc độ có phần nhỉnh hơn Nhật Thiên đuổi theo sau hai người, Rất nhanh nó liền đuổi theo ở phía sau, mà sau tiếng gầm của nó, tức khắc hai bên cánh của hai người liền xuất hiện động tĩnh lớn.

Vội vàng chạy trốn Nhật Thiên nhận thấy động tĩnh, hắn nhìn lại hai bên liền hoảng sợ phát hiện thì ra không biết từ lúc nào hắn hai bên đã bị hai con hình thể chỉ kém một chút so với con màu đen cự lang kia bao vây.

‘Hai con ở hai bên cánh cùng một con ở đằng sau, hai chúng ta hoàn toàn bị bao vây.’

Thiên tư hơn người Nhật Thiên liếc nhìn một cái liền nhìn được ra đây là một đội hình đi săn mồi cơ bản của bầy sói này.

Chúng bao vây con mồi theo một hình tam giác, hai con chạy ở hai bên cánh không phải là để tấn công con mồi, mục đích chính là dùng để bao vây, kiềm chế, điều khiển con mồi phương hướng chạy trốn khống chế con mồi hướng di chuyển chạy theo lộ tuyền mà bọn nó muốn, cũng như đảm bảo không để con mồi chạy quá nhanh mà thoát khỏi.

Và con ở đằng sau, con lớn nhất cũng là có thể lực tốt nhất sẽ luôn không nhanh không chậm chạy theo đằng sau con mồi, tồn tại chủ yếu là để gây áp lực cưỡng chế con mồi phải luôn trong trạng thái trốn chạy nhằm để tiêu hao thể lực của con mồi, nếu con mồi chậm lại nó sẽ đe dọa ép con mồi phải tiếp tục chạy, cho đến khi đã không thể nào chạy được nữa.

Và một khi con mồi dừng lại hoặc gục ngã vì kiệt sức, thì giây tiếp theo, chính là thời điểm chúng thưởng thức bữa ăn.

‘Chạy cũng chết, dừng cũng chết… nếu vậy thì…’

“Tiểu thư!! Cứ tiếp tục như vậy mà chạy, ta sẽ ngăn chúng lại!!”

Tuy mọi chuyện chỉ xảy ra trong thời gian vài hơi ngắn ngủi, nhưng dù gì cũng là người tu hành, Nguyệt Như coi như cũng lấy lại được tinh thần cũng như đủ thông minh để biết mình hoàn cảnh tồi tệ tới mức nào.

“Đừng --- !!!”

Tại lúc nàng không biết làm sao để thoát khỏi tình huống ngặt nghèo này thì bên cạnh Nhật Thiên bỗng nói một câu xong làm nội tâm kinh hãi không thôi muốn mở miệng ngăn cản tên này làm điều dại dột.

Nhưng lời nàng chưa nói hết thì Nhật Thiên đã buông tay Nguyệt Như ra, theo sau trên người hắn Huyết Khí ngọn lửa đột nhiên tăng cường gấp nhiều lần.

RẦM!!

Bàn chân đạp mạnh xuống đất, theo mặt đất phía vỡ nát, bên cạnh cự lang còn chưa nhận ra thứ gì, thì đột nhiên nó như đạn đại bác bắn vậy bụp một tiếng bay đi xa, mà Nhật Thiên thân ảnh đã xuất hiện trước người con màu đen cự lang một quyền đánh ra.

Cự lang lạnh lùng con mắt co rụt lại vội vả nghiêng người né tránh.

Miễn cưỡng lắm mới né được một quyền này, tại sau khi tránh xa Nhật Thiên gần chục thước, tuy nó thành công né được nguy hiểm một quyền, nhưng cự lang cũng không chút nào vui mừng vì theo sau một quyền đó quyền phong uy lực cũng không nhẹ.

Cự lang có thể cảm nhận được lúc này cơ thể bị quyền phong đánh vào đang không nhưng đau đớn không thôi, tuy không bị thương nhưng ảnh hưởng chịu không nhỏ.

Thầy đồng bọn cũng đầu đàn bị đánh lùi, chạy bên cạnh Nguyệt Như cũng dừng lại, nó từ bỏ nàng quay ngược trở lại cùng màu đen cự lang bao vây Nhật Thiên.

Thấy nó chạy lại chỗ mình, Nhật Thiên thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì tiểu thư coi như an toàn.

Hự --- !!

Nhưng vui mừng chưa được bao lâu, một cơn đau kinh khủng từ khắp cơ thể hắn đột ngột truyền tới, thật sự là cực kỳ đau, nếu không phải có chuẩn bị tinh thần từ trước có lẽ hắn đã bị cơn đau làm chấn động mà ngất đi mất.

‘Quả nhiên…thi triển Tam Trọng Thiên Huyết Phá… là quá miễn cưỡng.’

Nhật Thiên trong lòng không khỏi cười khổ, nhưng hắn cũng không có một chút gì hồi hận vì với hắn, có thể cứu được mạng người, mọi thứ đều đáng giá.

“Tới đây súc sinh!!”

Hắn nhếch miệng mà cười, mụ mụ đã từng nói, kể cả khi rơi trong tình huống nguy hiểm nhất, hãy mỉm cười lên, vì khi cười nam hài tử… là MẠNH NHẤT!!

Hắn khom người, trọng tâm hạ xuống, bày ra tư thế chiến đấu, tay phải nắm chặt nắm đấm, một mạch động tác chớp mắt hoàn thành.

Nhìn đối phương vậy mà còn có thể cười được, như cảm thấy bị khiêu khích, phẫn nộ không thôi đen cự lang phóng người thẳng tới Nhật Thiên, phía sau hắn cự lang cũng cùng lúc tiến công phối hợp với đầu đàn ở trước sau đánh gọng kìm hắn.

GROWW!!