Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 10: Hư Vô Chi Thủ
‘Huyết Phá…Triển Khai!!’
Ý niệm vừa động Nhật Thiên cả người liền bao bọc bởi nóng rực vô công màu đỏ Huyết Khí.
Kể cả khi bản thân từ tốc độ cho tới sức mạnh, khả năng chống chịu được tăng cao tới mười thành, Nhật Thiên cũng không dại dột ngu ngốc đi đánh trực diện với hai con cự lang.
Hắn dưới chân giẫm một cái, thân thể hướng về bên cạnh tránh đi, tức khắc làm hai con hung hãn cự lang to lớn miệng máu sắc nhọn vuốt trảo đánh trượt.
‘Vũ khí … Vũ khí… Vũ khí…’
Nhân lúc chúng lang còn chưa kịp điều chỉnh lại trạng thái, Nhật Thiên đôi mắt linh hoạt đảo qua khắp xung quanh hi vọng có thể tìm thấy được thứ gì vừa tay có thể làm vũ khí cho mình.
‘Có rồi!!’
Cuối cùng trời không tuyệt đường người, tại lúc tuyệt vọng nhất, hắn ánh mắt vô tình nhìn thấy được ẩn sâu trong đất cát một thanh rỉ sét đao bổ củi, thanh đao bổ củi này hẳn là một vị tiều phu nào đó không may làm đánh rơi ở đây đi, không thì không có giải thích hợp lý nào hơn vì sao nó xuất hiện ở đây.
Chỉ là vị trí của nó…
Trợn to mắt nhìn dưới đất đao bổ củi hắn sau ngước mắt nhìn lên, đập vào mắt là bốn cặp mắt hung tợn khát máu hận không được muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
‘Người giỡn với ta đó hả? trong tất cả nhưng nơi ngươi có thể xuất hiện … ngươi nằm lại là ở đó!?’
Nhìn có thể vào tình huống nghẹt nghèo này có thể trợ giúp mình ngay lúc này vũ khí rỉ sét đao bổ củi lại nằm ngay giữa hắn cùng đám cự lang.
Và khốn nạn nhất là, nơi đó lại là nơi mà hắn vừa đứng trên nữa, khiến Nhật Thiên trong lòng vừa khổ vừa buồn bực không thôi, không biết nói gì cho phải đây.
Aizz ~
Biết không còn cách nào khác hắn chỉ thể cắn răng xông lên.
RỐNGGG!!!
Hai lang không chịu thua kém đồng bộ theo Nhật Thiên cùng lúc lao tới.
Nhật Thiên vừa muốn huy quyền, nhưng mà chỉ cảm thấy bên cạnh chợt không hiểu nhức nhói, không kịp nghĩ ngợi hắn lập tức một cái sau xoay người, miễn cưỡng tránh thoát phía sau cự lang một kích.
Nhưng mà, toàn bộ cánh tay phải đã bị một trảo vừa rồi cắt mở ra cỡ lớn miệng vết thương, máu như nước suối chảy xuống khắp cánh tay.
“Con thứ ba ...”
Nhật Thiên cũng không ngờ được rằng, con cự lang đã lĩnh trọn cả một quyền tam trọng huyết phá của mình vẫn còn thể đứng lên được.
Mà cũng vì sự xuất hiện bất ngờ của nó, Nhật Thiên không những nó bị làm rối loạn thế công, hắn cũng chính thức bị bao vây, kẹt giữa ba con lang, nhốt trong một cái hình tam giác trận hình.
“Dài kinh nghiệm… ta xem như … quá xem trọng mình rồi đi…”
Quan sát con cự lang vừa xuất hiện kia vùng bụng vết thương, Nhật Thiên nhận thấy rằng dù nó xương sườn đã bị hắn đánh gãy nát hết, nhưng với loại thân hình to lớn hung thú sắp thành tinh như nó, không ảnh hưởng quá nhiều.
Nhật Thiên sắc mặt âm trầm, tình huống cực kỳ tồi tệ, lúc này đây hắn không thể nghĩ ra được phương án nào để thoát khỏi vòng vây này.
Tư duy hoạt động tối đa, từng phương án từng biện pháp không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, nhưng tất cả đều vô vọng, vị mọi phương pháp hắn có thể thử, đều cùng dẫn đến một kết cục duy nhất, chính là tử vong, hắn sẽ chết trong miệng của bầy cự lang này.
Nhận thấy bên chúng đã thắng chắc rồi, không do dự nữa cả ba bọn chúng cùng lúc chạy tới đem bản thân tự hào móng vuốt cùng răng nhọn vươn ra nhào thẳng về phía Nhật Thiên đánh tới.
Không có đường tránh.
Bị đánh tới từ ba phương hướng khác nhau, song quyền khó địch nổi bốn tay, trốn được con này thì cũng bị hai con còn lại bắt được, trái cũng chết, phải cũng chết, nhảy lên cũng chết, bất kể phương hướng nào nhật thiên cũng không thể tìm được một chút sơ hở nào để chạy trốn, khiến Nhật Thiên nội tâm lúc này tuyệt vọng không thôi.
‘Ta sẽ… chết ở đây sao…?’
Nhật Thiên không rõ lắm, con người, những người khác, khi họ cận kề cái chết sẽ cảm tưởng như thế nào.
Nhưng, hắn vào lúc này đây, có thể rõ ràng cảm nhận được, hắn nội tâm ngoại trừ cảm thấy khó chịu cũng với không rõ ràng lắm phức tạp cảm xúc ra.
Thì không có gì đặc biệt, như thể bản thân bị bầy lang này giết là điều hiểu nhiên không chút nào cảm thấy không cam tâm, bất mãn.
‘Mạnh được yếu thua…có lẽ là vậy đi.’
Ngoài câu này ra, thì Nhật Thiên không thấy câu nào thích hợp hơn để diễn tả cảm xúc nội tâm lúc này của mình.
“Súc sinh!! Mau dừng TAY!!!”
Như trời giáng lôi đình, một tiếng gào thét chói tai nhưng có phần non nớt từ trên đỉnh đầu hắn truyền tới.
Xông thẳng về phía trước.
Âm thanh đó như ánh lửa vậy đốt cháy lên Nhật Thiên cầu sinh dục vọng rơm rạ, trực cảm của hắn cũng cảm nhận được hắn khát vọng sống sót, theo sau liền lập tức nhắc nhở hắn nên làm gì.
Vậy là, hắn bất chấp mọi thứ, bỏ qua cả hai con cự lang kia trực tiếp xông lên đằng trước đánh thẳng về phía màu đen cự lang.
Theo sau Nguyệt Như với tia sáng mỏng manh như một làn da thứ hai màu bạc hào quang bao phủ từ trên không trung cao cao gần mười thước, nhắm thẳng ngay một trong hai con cự lang đằng sau Nhật Thiên một cước đạp xuống đất.
OANH!!!
Nhỏ bé cái chân như thể tên tử đạn đạo một cước đạp xuống tạo thành vụ nổ oanh tạc mạnh mẽ không thôi không những đả thương con cự lang nàng nhắm vào, mà cũng đánh bay đi con chạy bên cạnh.
Mà thính giác khứu giác quá mức mạnh mẽ màu đen cự lang bị âm thanh chấn động đó làm đau đớn hai tai không thôi, khiến cho nó động tác đứng lại một giây, nhưng rất nhanh thì phục hồi lại.
Chỉ là một giây đó, với Nhật Thiên là quá đủ rồi.
“Ngũ trọng thiên, KHAI!!”
Nhật Thiên biết cơ hội chỉ có một, tuyệt đối không thể thất bại, vậy nên không chút do dự trực tiếp triển khai gấp năm lần cường hóa áp lên người mình, tức khắc, trước mặt cự lang nó còn một khoảng cách Nhật Thiên như thể thuấn di nháy mắt xuất hiện trước mặt nó, mà trên tay hắn không biết lúc nào đã nhặt lên đao bổ củi.
Tuy thanh đao bổ củi này đã rỉ sét rất nặng nề, khó mà có thể chém bị thương được nó, nhưng nếu kết hợp với cái sức mạnh tăng gấp năm lần lực cánh tay kia , kể cả khi không chém ra được, thì uy lực đánh lên người nó là không hề nhỏ đâu!!
OANH!!!
Một đao mang theo có thể nghe thấy được không bị xé ra âm thanh, nổ vang lớn một tiếng nó cả người, nặng cả vài trăm cân trọng lượng, lập tức bị đánh bay thẳng lên tám thước không trung trời cao.
Mà cự lang nó đã chịu lực đánh sâu vào là không nhẹ, nó lúc này đây không chỉ xương, mà cả lục phủ ngũ tạng gồm cả đầu óc của nó đã bị một đao này đập vỡ nát hết hoàn toàn ở bên trong, trước khi chạm đất, tại trên không trung nó đã tắt thở rồi.
Rầm!!!
Cái xác nặng vài trăm cân rơi xuống, dẫn tới động tĩnh không nhỏ, đứng ở trên đất Nguyệt Như có thể cảm nhận được mặt đất đang run lắc một chút.
Nguyệt Như đổ mồi hôi lạnh mà nhìn cái xác to lớn kia, tưởng tượng một chiêu đánh lên người mình, nàng sợ rằng đừng nói là sống sót, sợ là khó mà giữ nổi toàn thây, mười thành chắc chắn sẽ nổ banh xác nếu bị đánh trúng.
GROWW!!!
Bị một màn đó làm ấn tượng không thôi Nguyệt Như, bị mang đến không nhỉ xung kích, trong nhất thời sơ ý mà để lộ ra sơ hở, mà đang đối chiến với nàng con cự lang bắt được thời cơ lập tức nhào tới.
‘Chết rồi..!!’
Nhận ra mình lúc này ngu ngốc như thế nào, thế mà ngay trong sinh tử chiến vậy mà thất thần, nhìn gần ngay trước mắt cự lang, Nguyệt Như lộ ra sợ hãi.
“Tiểu thư…mau bắt lấy!!”
Vèo!!
Bên cạnh chợt vang một tiếng chỉ thấy trên tay Nhật Thiên đao bổ củi không biết tức lúc nào bay tới chỗ nàng.
Ngay đường tơ kẽ tóc sinh tử phán quyết thời khắc, Nguyệt Như tay thật nhanh nắm lấy bay tới thanh đao, theo đó ánh hào quang mỏng manh dịu dàng như tờ giấy khác biệt với Nhật Thiên cuồng bạo Huyết Khí liền xuất hiện trên thanh đao.
Chớp mắt một cái cự lang đã ở ngay trước mặt, nàng không một chút lưu thủ hai tay cầm đao từ trên cao bổ xuống một phát.
Điều thần kỳ đã xảy ra, chỉ thấy vốn phải đã rỉ sét vô cùng không thể nào chặt chém nó lại mà không chút nào lực cản dễ dàng bổ ra to lớn cự lang ra làm hai, chia cắt nó làm hai đoạn, hướng sang hai bên ngã xuống, sau đó không còn động tĩnh mà đứng trước người nó Nguyệt Như toàn thân lập tức dính đầy máu.
“AHH!! Ghê quá!! Tởm ! tởm! thuật quá kinh tởm mà ~ !!”
Ném xuống trong tay đao, Nguyệt Như nàng phun ra trong miệng dính lên máu tanh, thân thích sạch sẽ nữ hài không thể chịu nỗi được như vậy ghê tởm, kích động gào lên.
HAHAHA
Thấy tiểu thư như vậy phản ứng, còn giữ động tác ném đi Nhật Thiên vui sướng phá cười to lên.
“Người còn cười!! Không được cười!!!”
Nguyệt Như thấy hắn có thể như vậy mà cười lên được, hai má nhỏ phòng lên bực tức nhìn Nhật Thiên.
HAHAHA
“Không được cười!!!”
Tức không được Nguyệt Như dậm dậm chân phẫn nộ mà dùng ngón tay chỉ thẳng về Nhật Thiên nói.
“Hahaha được rồi !! ta không cười..ta không cười nữa…”
Thành công sống sót sau sinh tử đại nạn, Nhật Thiên căng thẳng thần kinh cũng từ từ thả lỏng.
Ngay sau đó, tác dụng phụ ép mở ra Ngũ trọng thiên huyết phá lập tức ập tới, nó thật sự là quá đau đớn, chịu không nỏi Nhật Thiên quỳ rạp xuống đất.
Dù rằng chỉ mở ra có một hơi thở thời gian, nhưng nó thực sự là quá mức cho thân thể nhỏ bé của hắn có thể cho phép.
Cơn đau như ngàn vạn con kiến cắn xé, máu mạch lấy mắt thường có thể thấy được căng phồng lên, nhiệt độ của hắn tăng cao một cách bất thường.
Người thường mà nhận lấy cơn đau như vậy, có lẽ đã giữ không được ngất đi, nhưng may thay và cũng bất hạnh thay vì Nhật Thiên hắn tinh thần ý chí cứng cỏi cực kỳ, không có lập tức ngất đi, nhưng cũng vì thế hắn sẽ phải như vậy cảm nhận cơn đau đớn kinh khủng đó.
“Nhật Thiên!!!”
Thấy đang yên lành Nhật Thiên đột nhiên quỵ ngã, Nguyệt Như nội tâm lo lắng không thôi muốn chạy tới đỡ hắn.
“NHẬT THIÊN!!!”
Chỉ là, Nguyệt Như tầm mắt không hiểu đảo qua, lập tức sợ hãi không thôi phát hiện ra, bị nàng đá bay đả thương trước đó con cự lang không biết từ lúc nào đã đứng lên, vô thanh vô thức tiếp cận lấy suy yếu vô cùng Nhật Thiên.
Như nhận thấy bên cạnh truyền tới sát khí, hắn yếu ớt quay đầu,
đột nhiên con ngươi co rụt lại, tim đập đập chậm nửa nhịp vì tiến vào mắt hắn là to lớn không thôi mồm máu cùng với vô số sắc bén cực kỳ răng nhọn.
‘Ta sẽ chết sao…’
Cái suy nghĩ như vậy lần thứ hai xuất hiện trong đầu của hắn, chỉ là lần này không phải trước đó chỉ là có khả năng sẽ chết, lần này đây đã không có khả năng di chuyển hay né tránh để tìm kiếm đường sống trong chỗ chết, nên trong đầu hắn liền nhận định lần này mình chắc chắn sẽ chết.
‘Phải làm sao đây!!? Phải làm sao đây!? Phải làm sao đây!?’
Thời gian như thể đang trôi chậm cực kỳ, sẽ phải chứng kiến cái chết của thanh mai trúc mã của mình, Nguyệt Như nội tâm rất rất rất không muốn hắn chết.
Tư duy vận hành cực kỳ nhanh chóng, trong đầu không ngừng vắt hết mọi thứ, mọi ý tưởng, phương pháp, cách thức mà nàng biết, có thể làm mà nàng có thể nghĩ ra lúc này, tất cả chỉ để cứu người trước mặt mình.
‘Đúng rồi, còn có một chiêu đó!!’
Không khỏi hồi tưởng lại cái ngày đó, trước khi nàng sư huynh sư tôn tạm biệt nàng trở về sư môn, nàng sư huynh đã từng thi triển cho nàng một chiêu.
…..
Oanh!!
To lớn gấp đôi một người tảng đá đột nhiên vỡ nát khói bụi tiếp đó bay lượn khắp nơi.
“Oaaa!! Sư huynh, sư huynh, chiêu này hay quá, huynh dạy cho ta đi.”
Từ phương xa Nguyệt Như nhìn to lớn như vậy tảng đá thế mà dễ dàng hủy diệt không một dấu tích nàng liền hứng thú không thôi cầu đối phương dạy mình.
“Hahaha Nha đầu, người Nhân Niệm tầng 1 còn không phải, không thể học được chiêu này đâu, mà kể cả khi ta dạy cho nha đầu ngươi, ngươi chưa chắc là đã làm được.”
Đứng ở Nguyệt Như bên cạnh Triệu Đức thấy đối phương như thế kích đông, vừa lòng gật đầu sau đó hạ thấp vừa vươn ra cánh tay xuống.
“Hứ ~ tại sao ta không thể?”
Nguyệt Như vừa nghe vậy liền bất mãn nói.
“Đơn giản là vì, nó yêu cầu người luyện cảnh giới tối thiểu nhất phải là Nhân Niệm tầng 5 mới có thể học.”
Triệu Đức lắc lắc đầu mà giải thích.
“Muội đừng nhìn chiêu thức này bề ngoài trông thì đơn giản, nhưng thực chất muốn luyện chiêu này độ khó rất không tầm thường, chiêu này nhập môn thì dễ như tinh thông thì cực khó.”
“Ta đã từng nghe kể rằng, mạnh mẽ như Huyền Cảm Tri cảnh giới cường giả, cũng không mấy người thực sự thành thạo nắm giữ chiêu thức này.”
Hê ~ !
Nguyệt Như nghe vậy không khỏi ngạc nhiên thay, không ngờ chiêu tầm thường vậy mà môn đạo ẩn chứa trong đó sâu vậy.
Không để ý ngạc nhiên cảm thán Nguyệt Như, Triệu Đức nói tiếp.
“Chiêu thức này, thông qua người sử dụng cường đại ý niệm kết hợp với bản thân ẩn chứa trong cơ thể linh khí trời đất, tạo thành không cần quan tâm tới không gian, trong tầm phạm vi ý niệm của người đó bao phủ, trực tiếp tấn công kẻ địch.”
“Bao gồm cả…”
Mắt lạnh liếc nhìn phía xa đang đậu trên cành cây chim nhỏ, hắn vươn tay nhắm về phía nó mà bóp lấy.
Tức khắc tại Nguyệt Như không hiểu ánh mắt, chú chim từ trên cành cây rơi xuống đất.
Không khỏi tò mò, nàng chạy lại gần quan sát, nhưng nhìn hồi lâu không tìm hiểu ra nguyên do tại sao nó lại chết, bên ngoài hoàn toàn không có một chút gì thương tích, vết tích bị tấn công.
‘Khoan đã, ở bên ngoài? Lẽ nào là…?’
“Đúng vậy, sư muội không đoán sai, chiêu thức này, có thể tấn công cả trong cơ thể đối thủ.”
Nhìn sắc mặt chợt có điều ngộ ra của Nguyệt Như, Triệu Đức liền biết nha đầu này đã đoán được ra, thế là hắn không che giấu nhận đồng ý tưởng của đối phương.
“Và tên của chiêu thức này là…”
……
“Hư Vô Chi Thủ!!!”
Nguyệt Như bàn tay nhỏ vươn ra, nàng dùng sức mạnh tới mức cả cánh tay gân mạch đều căng cứng lên, linh khí, ý niệm tất cả không dám một chút chừa lại đều đem đi tu tập hết vào bàn tay nhắm về phía cự lang.
Nàng biết mình đang làm điều cực kỳ ngu ngốc, rõ ràng chỉ mới có nhìn thấy chiêu thức đó một lần mà thôi, phương thức vận dụng như thế nào cũng không biết, hoàn toàn đánh cược vào vận may cầu mong nó có thể làm được.
Nếu thành công, nàng có lẽ một thủ bóp chết cự lang, nhưng nếu thất bại, ý niệm tới linh khí đều tiêu hao sạch sẽ, nàng sẽ là mồi ngon tiếp theo cho con cự lang sau khi nó giết chết Nhật Thiên.
Nhưng mà, kể cả khi biết như vậy, Nguyệt Như nàng cũng sẽ không từ bỏ, phải làm hết sức có thể.
Có lẽ trời xanh nhận thấy được nàng lòng can đảm cùng quyết tâm bảo vệ bằng hữu, phép màu một lần nữa xuất hiện.
Chỉ thấy gần ngay trước mắt Nhật Thiên cự lang đột nhiên tại trên không trung đứng lại, phải là đứng lại, ngay trên không trung, như thể là có một bàn tay vô hình nào đó nắm lấy cự lang không để cho nó tiếp tục di chuyển.
Nhưng quả nhiên, chỉ mới Nhân Niêm tầng 2 Nguyệt Như muốn thi triển loại cao cấp chiêu thức như Hư Vô Chi Thủ là quá điên cuồng, bị khống chế được một giây cự lang lập tức thoát ra được, sau đó nó như dự định ý tưởng cắn nát đầu Nhật Thiên.
“Băng Huyết Phong Tỏa!!”
Đột nhiên một tiếng quát lớn ở hai người bên tai vang lên, một tia sáng thoáng hiện, nhào tới trước người Nhật Thiên cự lang đột nhiên biến hành khối băng, theo sau đó mà vỡ nát thành trăm nghìn mảnh.
“Phụ … thân…”
Nhật Thiên quay đầu, nhìn phụ thân xuất hiện tại bên người thời điểm, hắn cảm giác được không gì sánh kịp cảm giác an toàn.
Không chỉ vậy hắn cũng chú ý được trên tay phụ thân lúc này đây, tay đang cầm một thanh, đang không ngừng tỏa ra màu xanh dương nhạt ánh quang quang kiếm cùng với cùng cơ thể có thể thấy được màu xanh hàn khí luồng khí, cặp màu đen tròn mắt ẩn chứa xanh lam tia sáng đôi mắt.
Quan sát phụ thân như trên trời phái xuống thần tướng diện mạo, đang cắn răng cường chống lại để mình không ngất đi Nhật Thiên cuối cùng cũng có thể thả lỏng mà mất đi ý thức.