Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 29: Truyện Kể Dưới Trời Sao (1)
“…”
“…”
Sau một hồi khóc lớn, thông qua đó phát tiết ra bản thân nội tâm áp lực, Hạ Vũ tâm thái cũng coi như bình tĩnh trở lại.
Giờ lúc này hai người song song mà ngồi trên mái nhà, mắt lẳng lặng nhìn lên những vì sao tuyệt đẹp trên bầu trời đêm, tại dưới màn đêm chiếu rọi xuống thế giới.
Hạ Vũ liền gắp lại hai chân một cách im ắng đưa cằm nhỏ chống lên trên đầu gối ngồi ở bên người Chấn Dực, nàng không biết lúc này túc địch đang suy nghĩ gì, nhưng tại bầu không khí im ắng này, dưới trời sao tuyệt đẹp như vậy nàng thấy không nên nói gì là tốt nhất, hơn nữa trên trời những vì sao cũng rất đẹp, nàng không ngại thưởng thức nó thêm một hồi.
Một lúc sau, Chấn Dực trước tiên mở miệng nói.
“Đã từng có một nam hài, vị nam hài này rất đặc biệt, hắn ngay từ cái ngày vừa sinh ra thì đã được một vị đi ngang qua tiên nhân chỉ điểm, hắn nói rằng ‘Đứa trẻ trời sinh đại vận, ngày sau tất thành đại tài.’ Rồi biến mất không một dấu tíchdấu tích, biết được điều đó từ đó cả gia tộc đều vui mừng rầm rộ.”
Hạ Vũ giật mình, nàng vừa nghe liền hiểu rõ Chấn Dực đây là đang nói tới ai, câu chuyện này nàng không phải không nghe tới, chỉ là có một bộ phận của câu chuyện nàng không rõ ra sao, dù nàng có hỏi thì ai cũng lắc đầu không biết, bây giờ mắt thấy đối phương lấy ra chuyện này để kể, nàng cũng vui vẻ mà lắng tai chăm chú lắng nghe.
“Mà nam hài đó được cả gia tộc xem như bảo bối, cơm áo vô ưu, bất cứ thứ gì bất cứ cái gì hắn muốn, đều được đưa tới dâng tới tận miệng.”
“Người đời có câu ‘chiều quá sinh kiêu’, nhiều năm sinh hoạt trong cái hoàn cảnh được chiều chuộng, sủng ái, yêu thương hết mực, tới năm chín tuổi nam hài trở nên kiêu ngạo ngạo mạn hơn bất kỳ ai trên đời.”
“Tất nhiên những thứ yêu thương đó không phải được hưởng cho không, ở năm tiếp theo trước mọi người mong đợi họ tiến hành chỉ dạy võ đạo cho hắn, sau đó vì để không phụ lòng mọi người cũng như không để họ thất vọng.”
“Hắn thể hiện ra chính mình tài năng thiên phú, chỉ trong một năm ngắn ngủi hắn liền đã học được Huyết Khí càng làm người kinh ngạc là tại nữa năm tiếp theo Huyết Khí cao cấp kỹ thuật Huyết Khí Gia Trọng Thiên hắn cũng đã học được.”
“Điều đó làm tại trong lòng mọi người trong gia tộc đối với vị tiên nhân lời nói càng thêm tin tưởng, cũng vì thế mà bọn hắn đối với nam hài thêm ưu ái càng thêm mong chờ.”
“Và nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hắn sẽ sớm thôi đạt tới đạt tới Thiết Cốt cảnh giới.”
“Chỉ là … nếu thôi…”
Chấn Dực nói đến đây khuôn mặt lộ ra vẻ buồn rầu, chán nản giống như là hắn đang nhớ lại điều gì đó rất không tốt đẹp, tâm trạng chịu đả kích nặng nề, hắn khàn khàn giọng nói tiếp.
“Tại năm thứ mười một tuổi của mình, hắn đột nhiên cảm thấy mình đã tới bình cảnh thực lực gần một tháng qua không có chút tiến bộ, điều này khiến cho các tộc lão lo lắng, tiếp đó vài ngày bọn hắn đưa ra quyết định mang tiểu nam hai đi ra ngoài lịch luyện, lấy hi vọng thông qua trải nghiệm cuộc sống bên ngoài, sẽ mang tới chút tiến bộ gì đó cho nam hài.”
“Tất nhiên các tộc lão không chọn lựa bậy bạ ngẫu nhiên vị trí nào đó để nam hài lịch luyện, bọn hắn tất nhiên là có chuẩn bị.”
“Và điểm đến cuối cùng của bọn hắn, là một nơi xa thật xa với Thương Viễn Thành, Tây Ưng Châu to lớn nhất cũng là cả châu lớn thương mại thành thị, đồng thời cũng là cầu nối thương mại đường hàng hải quan trọng nhất cho bị Hỗn Độn Chi Hải cắt ngang ở giữa hai đại lục địa châu là Tây Ưng Châu cùng Trung Châu, đó chính là, Tây Duyên Hải Thành. “
“Cùng một vị trưởng lão, hai hộ vệ cùng ba thị nữ cộng thêm cả hắn, tổng cộng là có bảy người trong cuộc lịch luyện này, trong cuộc hành trình tới Tây Duyên Hải, đường đi của bọn hắn có lúc thì khó cũng có lúc thì dễ dàng, tuy hơi khô khan nhưng không quá mức nhàm chán.”
“Trên đường nam hài coi như cũng được mở mang tầm mắt, chứng kiến không ít thứ mới lạ, nào là thú dữ, phương đạo tặc trộm cướp, xinh đẹp hùng dũng tuấn mã, ân oán tình thù hào hùng tự tại kiếm khách võ giả, phật pháp vô lượng người xuất gia, phong thái xuất trần đạo sĩ, du học tứ phương bụng đầy sách thánh hiền thư sinh vân vân… đặc sắc cực kỳ.”
Hạ Vũ nghe vậy trong nội tâm có chút ước ao, nàng cũng muốn được như vậy một lần chu du thiên hạ, nàng cũng muốn ra bên ngoài xem thế giới bên ngoài Thương Viễn Thành rộng lớn như thế nào.
“Chỉ là tại thời điểm sắp tới Tây Duyên Hải Thành, bọn hắn gặp một chuyện không thể ngờ tới được, sau chuyện đó, nam hai đã chịu đã kích nặng nề, làm cả tâm chí hắn suy sụp chán nản vô cùng, khiến cho trưởng lão không thể không quyết định từ bỏ đi tới gần như trước mắt Tây Duyên Hải Thành mà quay đầu trở lại Thương Viễn Thành.”
Chấn Dực giọng nói khàn khàn, hồi tưởng lại trước kia hắn nhìn thấy cảnh tượng, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng hắn vẫn mãi không thể quên được nó.
“Đã xảy ra chuyện gì…?”
Đối với sự thay đổi thất thường của Chấn Dực, Hạ Vũ cũng nhận ra, cũng như tò mò vô cùng sau đó nàng mở miệng hỏi đối phương, nàng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra ngày đó.
“Chuyện là …”
Bốn năm trước…
Đây là một đội ngũ gồm có bảy người, bốn nam ba nữ, trong đó có bốn vị nam tính thì có một người là một lão già, hai vị thì là trung niên nam tử, có duy nhất một vị là một nhìn không quá mười mười một tuổi nam hài.
Đợi khi bảy người tiếp cận một ngã ba con đường thì lúc này đi ở đằng trước hộ vệ đột nhiên quay đầu lại, biểu tình nghiêm túc nhìn lão già nói.
“Trưởng lão đại nhân, ở vừa rồi trước khi xuất phát, tiểu nhân đã điều tra biết được một việc, là ở đoạn đường tiếp theo của chúng ta muốn đi có lẽ sẽ có chút nguy hiểm, cho nên vì đề phòng vạn vô nhất thất, tiểu nhân hi vọng đại nhân thay đổi hướng đi dự tính đổi đường vòng để đi.”
“Nguy hiểm? là loại nguy hiểm gì?”
Vị được gọi là trưởng lão lão già nhíu mày, vuốt ve bộ râu bạc của mình, không giận tự uy mà nói.
“Tiểu nhân trước đó có vô tình nghe mã phu lời nói, hắn nghe đồn được là tại con đường tiếp đến của chúng ta muốn đi, có một con Thị Huyết Cuồng Sư hành tung không rõ hoạt động gần đây.”
Cận vệ chắp lại hai tay mà nói với trưởng lão, tuy rằng thần thái của hắn không thay đổi gì nhưng khi nhắc tới Thị Huyết Cuồng Sư giọng nói mơ hồ run rẩy.
Thị Huyết Cuồng Sư à, đây là khó rồi đây…
Nghe tới cái tên Thị Huyết Cuồng Sư, thần thái nhàn nhã của lão giả lập tức thay đổi hắn cau mày suy tư.
Trong truyền thuyết, Thị Huyết Cuồng Sư là một con thân hình cao bốn thước thân dài chín thước sư tử, cơ thể với bộ lông đỏ rực như máu tươi, sắt thép cũng không thể xuyên thủng làn da, nó sắc bén răng có thể dễ dàng xuyên thủng Thiết Cốt cảnh cường giả cơ thể, tốc độ di động như tia chớp để lại một màu đỏ tia sáng nháy mắt liền đã xuất hiện trước mắt người.
Và làm người sợ hãi nhất chính là khả năng chế ngự điều khiển nóng rực ngọn lửa cùng như thể là kịch độc huyết dịch của nó, chỉ cần trung một cái nào đều khiến người lập tức tử vong.
“Hừ, kẻ hèn một con sư tử, ngươi có lẽ sợ nó, nhưng ta thì không nhất định, bản Chấn Dực ta là cỡ nào nhân vật, tránh được Thị Huyết Cuồng Sư đuổi giết còn không phải nhẹ nhàng.”
Tsk, ngu ngốc, thứ đồ không biết tự lượng sức, sao ngươi không dứt khoát nói mình có thể đánh chết Thị Huyết Cuồng Sư luôn đi.
Đối với một tên ngu ngốc tiểu tử không biết chữ chết viết như thế nào, vị cận vệ lười cùng hắn miệng mồm hôi sữa tiểu tử nói nhiều.
có câu nói nói rất đúng: Trên đời này người xấu không nhất định sẽ chết, người tốt cũng không nhất định sẽ chết, duy nhất một loại người tuyệt đối sẽ chết! Đó chính là “Kẻ ngu dốt”!
“Nếu chúng ta đi đường khác, mất bao lâu mới có thể tới Tây Duyên Hải Thành?”
Sau một hồi suy ngẫm, trưởng lão quyết định trước tiên hỏi hai cận vệ khoảng cách còn bao xa tới Tây Duyên Hải Thành.
“Bẩm trưởng lão, nếu theo trước đó dự tính, chỉ cần đi qua một canh giờ đoạn đường này là sẽ tới được Tây Duyên Hải Thành.”
“Nhưng nếu đổi hướng, đi theo đường vòng ta sẽ cần phải ít nhất một ngày đi đường mới tới nơi.”
Trưởng lão nghe xong liền nhăn mày, hắn không có lập tức đáp lại, ngược lại hắn ngước đầu nhìn về phương xa, lấy hắn tầm mắt hắn đã có thể thấy được ở ngay hướng đó có một tòa to lớn ở giữa thiên địa đại thành, nó sừng sững mà dựng lên ở đó gần ngay trước mắt hắn.
“Nếu đã vậy chúng ta tiếp tục đi về phía trước như dự tính, chỉ là lúc di chuyển hãy thật cẩn thận.”
Nghĩ mãi nghĩ mãi trưởng lão cuối cùng quyết định giữ nguyên dự tính ban đầu, hắn cảm thấy vẫn không nên đi vòng thì hơn, một phần là hắn không muốn ở quá lâu ở bên ngoài, sợ rằng kéo quá lâu sẽ sinh ra chuyện không hay, một phần khác là mắt thấy mặt trời cũng sắp lặn, trời đêm đang tới gần, hắn không muốn ở qua đêm ở bên ngoài, đặc biệt là khi hắn nghe có một con Thị Huyết Cuồng Sư đang hoạt động gần đây.
Trên bản đồ cách đó không xa đánh dấu một cái thật lớn máu chảy đầm đìa đầu lâu, hắn rõ ràng biết, nơi đó nhất định chính là Thị Huyết Cuồng Sư nơi.
Tuyệt đối không cần tìm tới chúng ta a! trưởng lão âm thầm cầu nguyện.
Thấy trưởng lão đã ra quyết định, hai vị cận vệ liếc mắt nhìn nhau, bọn hắn trong mắt có thể thấy được trong mắt đối phương bất đắc dĩ thần thái.
“Vâng!”
Tuy rằng không muốn nhưng trưởng lão đã ra lệnh rồi, bọn hắn khó mà làm trái được, vậy là theo sự chỉ dẫn của hai vị trung niên cận vệ, bảy người bọn hắn một cách cực kỳ cẩn thận tiếp vào.
Đợi bọn hắn đi được một khoảng thời gian, không thấy có chuyện gì xảy ra treo trên tâm sự căng thẳng cùng sợ hãi cũng thả lỏng bớt bớt đi phần nào.
Nhưng mà trời không để ngươi được như nguyện, đột nhiên một tiếng rung trời rống giận từ nơi không xa vang lên, đám người nhìn nhau, kinh hãi vô cùng, thanh âm này tới phương hướng, hẳn là sẽ không phải là Thị Huyết Cuồng Sư đi.
Chẳng lẽ bọn họ bị phát hiện? nghĩ vậy trong lòng bọn hắn không khỏi ớn lạnh.
Rống rống ~ Rống ~ !!
Phẫn nộ mà kinh thiên động địa tiếng gầm gừ, mặt đất cũng vì nó mà run nhè nhẹ, nhưng dù thế trong đó gầm gừ thế mà ẩn ẩn cảm thấy có chút hỗn loạn cùng thống khổ.
Ân? Trưởng lão nhanh nhạy bắt được điểm này, hắn trong lòng đột nhiên buông lỏng, hẳn là không phải phát hiện bọn họ, có lẽ là đã xảy ra sự tình gì đó? nếu vậy thì đây là cơ hội của chúng ta, nhân lúc con sư tử đó gặp chuyện lập tức chạy thật nhanh tới Tây Duyên Hải Thành.
“Thiếu gia khoan đã -- !!”
Đột nhiên một thị nữ kinh hô lên, trưởng lão vội vàng nhìn lại sau đó hắn liền trừng to hai mắt, vì hắn sợ hãi phát hiện ra là không biết từ khi nào tuổi nhỏ không biết trời cao đất dày Chấn Dực tại bọn hắn bị Thị Huyết Cuồng Sư tiếng gầm gừ quái lạ thu hút, nhân lúc không ai trong bọn hắn chú ý len lén chạy ra hướng về nơi phát ra âm thanh của Thị Huyết Cuồng Sư mà chạy tới.
“Ngu ngốc! Mau quay lại đây, ngay bây giờ!!”
Thấy cả tộc hi vọng lại không biết sống chết tìm tới chỗ con sư tử đáng sợ đó, bị dọa cho muốn đau tim trưởng lão giận dữ gào lên.
Có lẽ do bọn hắn có chiều chuộng Chấn Dực làm hắn chiều quá sinh kiêu, đối với hắn bọn hắn lời nói không chút nào lực uy hiếp hoặc cũng có lẽ bây giờ hắn đã tới tuổi nổi lên lòng phản nghịch không thích nghe lời, nên khi nghe hắn nói vậy Chấn Dực không những không dừng lại mà ngược lại còn lấy tốc độ nhanh hơn chạy đi.
Mà khi hắn rời đi hắn còn để lại một câu.
“Không cần a, đó chính là Thị Huyết Cuồng Sư đó! là hiếm có vô cùng hung thú đó, tuy ta nghe không hiểu các ngươi đang nói cái gì, nhưng ta vẫn là muốn nhìn một chút đang đã xảy ra cái gì, hơn nữa ta còn trước kia chưa thấy qua hung thú bao giờ.”
“Đáng chết mà! ngươi! đem ba nha đầu này đi tới thành, còn ngươi! đi cùng ta bắt tiểu tử đó về.”
Trưởng lão khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn về phía đám người không biết làm sao, hắn lập tức ra lệnh cho họ.
Việc vị trưởng lão này trở thành chuyến lịch luyện này dẫn đầu không phải không có lý do, chỉ trong nháy mắt liền đưa ra một loạt mệnh lệnh không chút cẩu thả được đưa ra.
“Vâng!!”
Nghe xong đối phương mệnh lệnh hai vị cận vệ không chút hai lời làm theo, một người lập tức lôi kéo ba thị nữ rời đi mang bọn họ tốc độ nhanh nhất tiến tới Tây Duyên Hải Thành, mà người còn lại theo sự chỉ dẫn của trưởng lão tốc độ nhanh nhẹn đuổi theo sau Chấn Dực.
Không biết là may mắn hay là bất hạnh, Chấn Dực sau chạy được một lúc, ở rất nhanh hai người phía sau sắp sửa bắt lấy được hắn, thì tiếng gầm gừ của Cuồng Sư đã gần ngay trước mắt chỉ cách hắn một đoạn nữa mà thôi.
Chạy được thêm một lúc, theo rậm rạp cây cối dần dần tan đi, phía trước cảnh tượng rốt cuộc rõ ràng tiến vào trong ánh mắt của Chấn Dực.
“Đó là……”
Kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hắn khó có thể tin nhìn trước mắt một màn, chỉ thấy một con sau bảy mét, dài hơn mười mét có thừa to lớn màu đỏ như huyết hùng sư, nó đang ở điên cuồng công kích bốn phía không khí, mặt đất đã sớm bị nó mạnh mẽ móng vuốt giẫm đạp gồ ghề lồi lõm, nơi nơi đều là tàn chi lá rụng.
Nhưng làm người chú mục nhất, chính là nó bên người không xa giống như là một làn gió nhẹ thủy lam thân ảnh đang phiêu phiêu bay bay di động xung quanh hùng sư, tựa như thể là đang vòng quanh con Thị Huyết Cuồng Sư tiến hành một cái nhẹ nhàng tuyệt đẹp vũ điệu.
Nhưng mà mỗi một lần thân ảnh thủy lam đó phiêu phiêu bay bổng vụt qua bên cạnh, Thị Huyết Cuồng Sư trên người liền sẽ xuất hiện ra một đạo tinh tế vết thương, máu tươi theo miệng vết thương mà không ngừng chảy ra ngoài.
Rất nhanh đuổi theo được Chấn Dực phía sau trưởng lão, hắn tương tự bị cảnh tượng trước mắt chấn động, hắn nuốt nước miếng nói.
“Một người? Một người một mình đấu với Thị Huyết Cuồng Sư? Thật sự trên đời có một người như vậy tồn tại?”
“Quả thật là phiêu dật ưu nhã quang mang, lấy ta kinh nghiệm, hẳn là một loại kiếm khí đi.”
Chậm hơn một bước cận vệ cũng đuổi tới kịp, tương tự cũng bị một màn này chấn động tâm thần, ngay sau đó hắn rất nhanh phát hiện một chút manh mối ở trong đó.
Sau đó hắn cũng phát hiện song phương không ai chú ý tới sự xuất hiện của bọn hắn, vị cận vệ này đè thấp thanh âm nói.
“Trưởng lão, nhân lúc bọn hắn không có chú ý tới chúng ta, chúng ta vẫn là nên đi thôi, mạng sống vẫn là quan trọng.”
Trưởng lão nghe xong do dự một lát, sau đó hắn lắc đầu.
“Chúng ta hãy nhìn thêm một chút nữa, ta cảm thấy có khả năng sẽ xuất hiện biến cố.”
“Rống ~”
Như thể là đang xác minh lời hắn nói, Thị Huyết Cuồng Sư đột nhiên ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, vốn là lửa đỏ làn da ở chính mình chảy ra máu tươi bao trùm hạ trở nên càng thêm huyết hồng , nó nâng chân trước lên cao cao, tiếp đến đột nhiên đối với mặt đất đạp thật mạnh xuống.
“Ầm ầm ầm --- !!!”
Mặt đất kịch liệt chấn động, đại địa hàng chục mét lấy Thị Huyết Cuồng Sư làm trung tâm nhấc lên vô số ánh hỏa quang mang, vô số hỏa trụ từ trong lòng đất phóng lên cuốn lên tạo thành một vòng mạnh mẽ chấn động sóng âm, làm cho đếm không hết đá vụn như đại thụ lá rụng hướng tới bốn phương tám hướng thổi quét mà đi.
Nguy hiểm!
Sớm nhận ra điều không đúng, trưởng lão đã trước tiên kéo hai người núp đằng sau một cây đại thụ lớn.
Mà thủy lam sử dụng kiếm khí thân ảnh chỉ trong phút chốc bị đá vụn vụ bạo nổ hung hăng cuốn vào bên trong.
‘Chết là cái chắc rồi, một chiêu ở đột nhiên không kịp phòng ngừa tình huống ở khoảng cách gần như vậy không có khả năng trốn thoát được, liền Thiết Cốt đều có khả năng cao xong đời.’
Từ đầu đến cuối không nói gì Chấn Dực, hắn không hề rời mắt khỏi trận chiến này, mà khoảnh khắc hắn nhìn thấy thủy lam bóng dáng bị kéo vào Thị Huyết Cuồng Sư một chiêu kia, hắn nhận định đối phương chết chắc rồi.
Nhưng tiếp ngay sau đó hắn bị trước mắt một màn làm cho sợ ngây người.
Tại khoảnh khắc hoàn toàn bị đá vụn bao phủ, màu thủy lam bóng người bỗng nhiên liền giống như sao trời vậy lập loè vậy một cái liền đột nhiên biến mất tại chỗ, sau đó đột nhiên xuất hiện ở 10 mét bên ngoài, thoát khỏi tầm ảnh hưởng chiêu thức của Thị Huyết Cuồng Sư.
“Đây là cái gì?”
………………………………………………
Nếu mọi người thích hoặc thấy hay hãy cho một Like, Yêu Thích hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.
Nếu tác có gì sai sót thì viết comment dưới phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.
Ps. Tác là người rất thích đọc comment, nếu được thì mọi người cứ comment nhiều nhiều vào để tác có thêm động lực để viết truyện.
Cảm ơn mọi người, Love You All