Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 28: Rối Loạn Sang Chấn Tâm Lý




Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 28: Rối Loạn Sang Chấn Tâm Lý

Thời gian trôi qua không được bao lâu thì quả nhiên thông báo kết quả thành tích liền đã xong và không ngoài đám người dự tính thể hiện nổi bật nhất trong nghi thức thành niên Nhật Thiên lập tức được đứng hạng nhất, tiếp theo sau là Hạ Vũ hàng hai, hạng ba liền chính là Chấn Dực.

Tuy Chấn Dực hắn ở phần khiêu chiến đầu hàng không thể hiện ra được gì nổi trội, nhưng lấy hắn ở phần khí lực kiểm trắc đánh ra cao tới 116 ki-lô-gam lực lượng vượt xa so bất cứ ai tại lúc đó, lấy thành tích đó của hắn, hiểu nhiên cũng hiểu tại sao hắn lấy được hạng ba, nếu không phải phần chiến đấu làm ảnh hưởng, có lẽ hạng nhất đã thuộc về hắn rồi.

Sau khi công bố kết quả, bọn hắn liền rất nhanh sau đó cũng biết được là tuy theo thứ hạng cao thấp bọn hắn sẽ nhận được một phần thưởng từ Hạ gia cao tầng quyết định như là để cổ vũ cũng như là ban thưởng cho sự cố gắng nỗ lực của bọn hắn.

Từ hạng ba trở xuống mỗi người được nhận một ít Đại Ngôn đồng vàng, mà còn từ hạng ba trở lên, phần thưởng thay đổi khác biệt so với những cái trước mỗi phần thưởng của cả ba hạng trên cái nào cũng làm người ước ao.

Bạng ba sẽ nhận được năm đồng vàng cùng một tháng đích thân từ hạ gia Kim Bì Cảnh cao thủ chỉ dạy, còn hạng hai thì nhận được tám đồng vàng cùng người lăm ngày từ gia tộc Thiết Cốt Cảnh cao thủ chỉ dạy rèn luyện.

Cuối cùng là hạng nhất, sẽ nhận được mười đồng vàng và tương tự với hạng hai là người lăm ngày do Thiết Cốt Cảnh cao thủ tập huấn, nhưng đó chưa phải là tất cả, riêng hạng nhất sẽ còn được nhận thêm một phần thưởng nữa, đó là một quyển do chính tộc trưởng trao tặng cho bí tịch công pháp.

Nghe tới được tặng thưởng bí tịch công pháp đám người liền không khỏi tầm thần chấn động, trong đó có không ít người trong lòng tức tối ghen tỵ, bọn hắn thầm nghĩ lẽ ra bản thân phải nên nỗ lực hơn nữa, không thì ba hạng trên cũng đã có tên mình rồi vân vân các loại suy nghĩ.

Đối với đám người đồng tộc suy nghĩ cùng ước ao, lúc này đang trên đường đi tới phòng của Hạ Vũ, Hạ Chấn Dực hắn không hề biết mà có biết cũng không thèm để ý, vì bọn hắn với hắn kể cả khi có là đồng tộc đi nữa, cũng không đáng để hắn quan tâm coi trọng.

Hắn trong đầu lúc này chỉ có để ý Hạ Vũ lúc này như thế nào.

Đợi khi hắn bước tới một căn phòng nhỏ, vươn tay gõ cửa vang lên mấy tiếng cốc cốc tiếng kêu.

Mệt mỏi nằm trên giường nhỏ nhưng ấm áp của mình, bị Nhật Thiên đánh cho tổn thương không nhẹ Hạ Vũ từ vùng cổ cho đến vùng tay bàn tay cánh, đặc biệt nhất là cả cái khuôn mặt của Hạ Vũ có không ít băng vải quấn quanh, mà cơ thể nàng cứ được một thời gian thì sẽ trong vô thức run rẩy vì cơn đau đớn từ khắp toàn thân truyền tới.

Tuy nhiên so với đau đớn, thông qua hai con người vô hồn không có thần thái của nàng, thì có lẽ nàng không quá để ý mấy tới những cảm giác đau đớn kia.

Hạ Vũ lúc này muốn chết tâm cũng có, đường đường là một thiên tài, được cả gia tộc công nhận là số một số hai võ đạo thiên tài, ngoài Chấn Dực ra chưa từng có ai tại cùng cảnh giới cùng đồng trang lứa tuổi có thể dánh được này.

Cũng vì thế trong lòng nàng trong vô thức sinh ra sự kiêu ngạo, một sự kiêu ngạo cao đến mức đó khó có thể dung thứ kẻ khác nếu dám phạm vào nàng.

Khiến cho nàng lúc nào cũng lên mặt với bất cứ kể kể cá đó có là nàng thừa nhận túc địch Chấn Dực dù rằng với hắn nàng có lẽ sẽ hạn chế lại đôi chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi.

Vì trong thâm tâm, nàng luôn cảm thấy rằng đằng nào hai bên cũng là thiên tài, thiên phú không thua kém gì nhau, vậy nên nàng kiểu gì cũng sẽ có ngày vượt mặt đánh hạ đối phương và chứng minh cho hắn thấy mình mới là số một hắn mới là kẻ số hai.

Nhưng hôm này thì sao, hiện thực trời giáng cho nàng một cái tát thật mạnh là mạnh, khiến nàng biết cảm giác bị xã hội độc đánh là như thế nào, làm nàng hiểu rõ được cái câu “Núi cao còn có núi cao hơn”.

Không biết từ chỗ xó nào xuất hiện một vị tộc đệ có thể nói là nhỏ gần gấp đôi tuổi tác của nàng, tại một trận một chọi một trên võ đài, không biết dùng Huyết Khí, không dùng mưu mẹo, hai tay trần sử dụng chính quyền pháp của nàng đánh hạ nàng.

Điều này làm cho cao ngạo luôn xem thường người Hạ Vũ sao mà chịu nổi cho được, lấy nàng tính cách có lẽ sẽ lập tức lần nữa tìm tới đối phương đưa ra lời khiêu chiến, ý đồ muốn dùng chính tay mình đòi lại mặt mũi.

Chỉ là … vị đó tộc đệ đó là hàng thật giá thật dùng thực lực của mình đánh hạ nàng, tại trong đó không một chút gì mưu mẹo hay ngoại lực trợ giúp cả, nên làm cho nàng dù bực bội vô cùng nhưng không có biện pháp nào.

Hơn nữa, ở một cách kỳ quái nào đó, nàng lại nhất lên không nổi cái ý tưởng đó, trong đầu vừa có cái ý nghĩ đi tìm đối phương, không hiểu sao nàng cả người lại run rẩy trong vô thức, nội tâm tràn ngập một thứ cảm xúc gọi là sợ hãi, nó khiến nàng muốn tìm tới đối phương ý tưởng ngay lập tức biến mất không một dấu tích.

Không rõ ràng cảm xúc này là sao, không hiểu tại sao mình lại không muốn tìm đối phương vân vân từng chút khó chịu bực bội dần dần tích tụ lại làm nàng trong người mệt mỏi vô cùng, toàn thân chán nản vô lực không muốn làm gì cả.

Cốc Cốc Cốc --- !

Theo một tiếng liên tiếp nhau tiếng gõ cửa cốc cốc âm thanh vang lên, vì tiếng đập cửa mang tới bị động tĩnh ồn ào bên ngoài làm cho khó chịu, Hạ Vũ vốn vô hồn ánh mắt dần lại có thần, theo đó lấy lại tinh thần nàng khó chịu nhíu mày, lúc này tâm trạng cực kỳ không tốt nàng trong lòng bốc lên lửa giận nói.

“Cút đi! ta bây giờ không muốn bị làm phiền.”

Lắng nghe phòng truyền đến bực bội thanh âm, Hạ Chấn Dực liền biết cô nàng này coi như còn ổn.

‘không như ai đó…’

Chấn Dực không biết đang nghĩ tới cái gì, khuôn mặt điển trai lộ ra vẻ tự giễu cười khổ.

“Là ta … ta muốn nói chuyện.”

Nằm trong phòng Hạ Vũ nghe được bên ngoài âm thanh quen thuộc không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc.

‘Hắn tới đây làm gì?’

Tuy rằng bây giờ không có tâm trạng, nhưng đối với Chấn Dực, Hạ Vũ trong lòng có nhất định tôn trọng cũng như xem trọng, vì nàng biết đối phương hẳn là có lý do để tới đây tìm nàng.

“Vào đi.”

Đứng lên dục vọng cũng không có, nằm trên giường Hạ Vũ tùy ý nói, nàng một lừa vừa ra, cửa phòng bị kẽo kẹt đẩy ra, thần thái ưu nhã Chấn Dực đi vào.

Trong phòng không có đốt đèn, mọi thứ hết thảy trong phòng theo dần dần lặn xuống mặt trời mà dần dần mất đi ánh sáng trở nên ảm đạm tối tăm.

“Sao vậy … bị một tiểu hài tử đánh bại bà liền ủ rủ như thế này? Thật không giống bà chút nào, theo mọi khi thì bà hẳn là sẽ đi tìm cọc gỗ nào đó để phát tiết ra trong lòng buồn bực mới đúng.”

“Im đi…Ngươi thì biết cái gì chứ…”

Làm Chấn Dực ngạc nhiên là, hắn quen thuộc luôn mạnh miệng, táo bạo hay thích ồn áo chửi mắng người Hạ Vũ không hề xuất hiện khi hắn nói ra câu đó, thay vào đó một cái như mất đi nhân sinh ý nghĩa không chút gì gọi là sức sống yếu ớt nữ nhân.

‘Ta rút lại lời vừa nãy, Hạ Vũ tình trạng lúc này không ổn rồi một tí nào.’

Thấy xinh đẹp vừa mị hoặc lại vừa thanh thuần đều cùng có trên một thân tiểu khả nhi lại lộ ra vẻ mặt chán nản không chút nào sức sống biểu hiện, Chấn Dực thầm cảm thấy không ổn, cũng như làm hắn rất không thích, ưu nhã thần thái lần đầu tiên lộ ra bộ dáng khó chịu, hắn nhíu mày nói.

“Xem ra ta tới là rất đúng lúc… đi nào.”

Nói xong hắn liền đột nhiên tiếp cận Hạ Vũ cánh tay vươn ra nắm lấy tay nàng lôi kéo nàng ta đi ra ngoài.

“Này ! ngươi muốn làm gì!? mau buông tay…”

Bị Chấn Dực lôi kéo đứng dậy mang đi ra ngoài, Hạ Vũ bị hắn cử động làm giật mình không nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn có như vậy táo bạo một mặt.

“Đánh với ta … “

“Hả?”

Hạ Vũ cảm thấy mình nghe nhầm rồi, hắn vừa nói cái gì? đánh với hắn? đây là lời mà hắn thật sự sẽ nói sao?

Tuy rằng hai người đã có không ít lần giao thủ với nhau, đều là ngang tài ngang sức, lúc thua lúc thắng, nhưng suy cho cùng thì, lấy Chấn Dực tính cách thường thì hắn sẽ không đưa ra mấy loại yêu cầu này, mỗi lần hai người các nàng tỷ thí nhau, thường thì nàng luôn là người chủ động đề ra.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe được chính miệng Chấn Dực nói ra câu như vậy vậy nên nàng bị giật mình không nhẹ nhất thời không kịp phản ứng.

“Ta nói là … hãy giao thủ với ta … ”

Đợi khi Chấn Dực lôi kéo Hạ Vũ tới một cái sân luyện võ đủ lớn cho hai người bọn hắn, Chấn Dực liền buông tay thả Hạ Vũ ra xoay người nói với nàng.

“Nhưng … tại sao ta phải giao thủ với ngươi?”

Xác nhận là hắn này thật sự muốn đánh với mình, Hạ Vũ liền không hiểu nổi, chỉ là rất nhanh sau đó nàng thân hình cứng đơ, nàng giống như đã nhận ra điều không đúng.

Tại sao nàng lại từ chối? Rõ ràng không phải trước kia nàng luôn cầu không được đối phương mỗi ngày đánh với mình sao? đến mức hận không thể ngoại trừ cần thiết ăn uống ngủ nghỉ ra, thì tất cả thời gian còn lại chỉ để giao thủ đấu với nhau.

Trước kia nàng mà nghe được Chấn Dực đưa ra lời tỷ thí với nàng, nàng liền vui mừng cực kỳ rất sẵn lòng chấp nhận.

Vậy mà hôm nay …

‘Ta lại từ chối!?’

Run rẩy cúi đầu nhìn xuống hai lòng bàn tay của mình, nàng không thể tin nổi lời vừa rời lại từ chính cái miệng của mình phát ra, ta từ chối… ta vậy mà lại từ chối một lời khiêu chiến…

“Ta… ta bị làm sao thế này?”

Hạ Vũ cơ thể run lên tâm thần chấn động vô cùng lẩm bẩm.

Quả nhiên, nàng ấy đây là đang trốn tránh.

Thấy vậy Chấn Dực liền nhận định tình trạng của Hạ Vũ, nàng ta lúc này là đang rối loạn sang chấn tâm lý sau chiến đấu, một loại tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra do trải qua hay chứng kiến một sự kiện nào đó làm sang chấn nghiêm trọng hoặc kinh hoàng, trong đó như là bị tổn thương thể chất nghiêm trọng hoặc bị đe dọa tính mạng vân vân.

Hầu hết những người mắc phải này sẽ có những phản ứng như sốc, tức giận, căng thẳng, sợ hãi và thậm chí là cảm giác tội lỗi.

‘Tộc đệ ơi là tộc đệ, ngươi tuy không đả thương nặng thân thể nàng, nhưng ngươi đã hủy hoại nàng tâm trí rồi.’

“Hạ Vũ!!”

Chấn Dực đột nhiên gào lên một tiếng, sau đó hắn đột nhiên tung một quyền, quyền vừa ra liền mang theo dòng khí lưu cực mạnh như trời giáng xuống lôi đình, cuồng bạo vô cùng ập tới trước mặt Hạ vũ.

Nghe âm thanh của Chấn Dực nàng hai mắt mang theo mờ mịt ngẩn đầu nhìn lên thì liền nhìn thấy gần ngay trước mắt, dần dần phóng đại quyền đầu.

“Phanh!!!”

Tiếng gió bạo nổ vang âm thanh theo Chấn Dực một quyền tại trong sân luyện võ vang vọng ra khắp nơi.

Nhưng so với cái chói tai âm thanh đó, Hạ Vũ có một thứ đáng để để ý hơn, nhưng thể là gặp ảo giác vậy, thậm chí nói là bị quỷ ám cũng không nói sai.

Vì khoảnh khắc Chấn Dực một quyền ập tới Hạ Vũ cứng đơ cả người ra, trong vô thức hình trước mắt nàng thay đổi, người đứng mặt nàng đã không còn là Chấn Dực nữa, là một kẻ nào đó nàng không thấy rõ được ngoại hình, tuy nhiên, chỉ có duy nhất con mắt là nàng thấy rõ và cực kỳ rõ ràng từng chi tiết của nó.

Lạnh … đó là một đôi cực kỳ lạnh lẽo đôi mắt, nó lạnh nhạt tơi tột độ khiến nàng vì nó mà cảm thấy sợ hãi, run rẩy trước nó.

Tuy vậy nàng có thể nhìn ra loại lạnh nhạt ánh mắt này không phải là cái loại nàng biết vì nội tâm lạnh lùng thái thượng vô tình đối với vạn vật chúng sinh lạnh nhạt mà lạnh lùng.

Đôi mắt lạnh nhạt đó, như thể là cao cao tại thượng thiên hạ chí tôn sự tồn tại đang đối với một kiến nhỏ bé nhìn xuống.

Dù là hắn hờ hững, dù là hắn giận dữ, dù là đang nhàm chán đi nữa, thì hắn sẽ không đối với một con kiến lộ ra cảm xúc cũng như chẳng quan tâm cũng chẳng để ý con kiến đang suy nghĩ cái gì cái loại ánh mắt.

Sau đó đôi mắt đó chủ chân như thể là đang tùy ý dẫm chết một con trùng nhỏ vậy, hắn đưa ra bản thân nhỏ bé cánh tay nhưng lại với nàng là một cái to lớn khổng lồ vô cùng bàn tay, sau đó hắn tùy ý vung ra một quyền.

Mắt chứng kiến như thể trời cao sụp đổ, một chữ 'chết' to lớn hiện ra trong đầu nàng, nàng lúc này như một con kiến vậy, chỉ có thể trong vô vọng nhìn một quyền này giáng xuống, đôi chân trở nên vô lực không thể chống đỡ được cơ thể của nàng, nàng ủ rủ quỳ xuống đôi mắt vô hồn quan sát nó đang dần ập xuống.

“Hạ Vũ!!!”

Đột nhiên một âm thanh lớn mà rất quen thuộc từ bên tai nàng truyền tới Hạ Vũ mờ mịt quay đầu nhìn sang chỉ thấy Chấn Dực đang lo lắng vô cùng nhìn nàng, miệng không ngừng kêu to tên của nàng.

Rất nhanh sau đó Hạ Vũ dần lấy lại được ý thức, xung quanh hoàn cảnh cúng thay đổi, không có to lớn trời cao sụp xuống quyền, không có bóng người không thể miêu tả ngoại hình, không có như đang nhìn xuống con kiến nhỏ đôi mắt lạnh lẽo hờ hững.

Ở đây chỉ có nàng cùng với … hắn.

“Chấn Dực! Chấn Dực! … Hu hu hu hu --- !!!”

Nhận ra điều này, Hạ Vũ như thể là may mắn được tàu thuyền đi ngang qua cứu thoát người đã nhiều năm mắc cạn trên đảo hoang, vui mừng vì sống sót qua đại nạn mà khóc lên, quỳ trên mặt đất Hạ Vũ đột nhiên ôm lấy Chấn Dực, không chút nào giữ lại mà gào khóc lên, muốn thông qua tiếng khóc để phát tiết ra hết tất cả trong lòng mình áp lực.

Hạ vũ…

Chấn Dực thấy nàng ta như vậy không khỏi đau lòng vì nàng, xong trong lòng cũng không khỏi cười khổ xót xa cho nàng và…cũng như xót xa cho bản thân hắn.

Quả nhiên… đối mặt những kẻ như thế … loại phàm nhân nhưng chúng ta … không thể mà so cùng được.

………………………………………………

Nếu mọi người thích hoặc thấy hay hãy cho một Like, Yêu Thích hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.

Nếu tác có gì sai sót thì viết comment dưới phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.

Ps. Tác là người rất thích đọc comment, nếu được thì mọi người cứ comment nhiều nhiều vào để tác có thêm động lực để viết truyện.

Cảm ơn mọi người, Love You All