Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 21: Tỷ Võ (1)
‘Coi như cũng không tệ lắm…’
Ngẩng đầu nhìn ba con số to màu vàng trên bia đá khí lực, Nhật Thiên thầm thở ra một hơi, 57 ki-lô-gam lực lượng cũng xem như hợp cách, miễn cưỡng vượt qua giai đoạn đầu.
Nhìn thoáng qua bia đá vài lần sau đó hắn nhẹ nhàng cười vẫn là bộ dạng như thường tại hiện trường đủ loại phức tạp ánh mắt nhìn chăm chú hắn từ từ lui ra bước xuống khỏi võ đài.
Khi đi hắn còn nhìn một vòng xung quanh, thoáng chốc tiếp xúc qua phụ thân, tộc trưởng, vị kia chấn dực tiểu ca, cuối cùng ánh mắt tiếp xúc với đang cười Nguyệt Như tiểu thư.
Thấy nàng đang cười với mình, Nhật Thiên ôn hòa cười gật đầu với nàng ta.
“Khục khục… kể từ lúc này, khí lực kiểm trắc giai đoạn chính thức kết thúc, sau đó, tiếp theo sẽ là cử hành khiêu chiến võ đài.”
“Những người tại giai đoạn trước không thông qua, nếu tự tin với năng lực của mình có thể lúc này đối với những thí sinh đã thông qua tiến hành khiêu chiến, tất nhiên người thông qua cũng tư cách cũng có quyền lợi hướng tới đồng bạn đưa ra một lần khiêu chiến, nhớ kỹ cơ hội chỉ có một lần!”
Trên võ đài cao, thần sắc phức tạp giám khảo ho khan một tiếng rồi nói.
“Chấn Dực!! Ta thách đấu ngươi!”
Vừa nghe khí lực kiểm trắc giai đoạn kết thúc, vị giảm khảo vừa kết thúc xong giải thích nội quy cụ thể của giai đoạn tiếp theo là đấu võ đài.
Thì Hạ Vũ bị mình coi trọng túc địch biểu hiện ra cao siêu thành tích sớm đã không nhịn được nữa rồi, nàng lập tức đứng ra chỉ về hướng hắn đưa ra lời tuyên chiến, nàng đang rất mong đợi một trận nóng máu nảy lửa với hắn, từng quyền thịt lẫn nhau va chạm, như một chân chính võ giả chứng minh mình là kẻ giỏi nhất.
Nhưng đáng tiếc nàng phải thất vọng rồi, chỉ thấy Chấn Dực coi như thể hiện sự tôn trọng của mình với nàng nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cười đáp.
“Xin lỗi rồi Hạ Vũ, hãy để lần sau đi, vì ta lần này có mục tiêu khác.”
Nói xong hắn quay đầu tiến về hướng đám người.
Trong lúc nhất thời, giữa sân không khí có chút quái dị, từng cặp ánh mắt đảo qua đảo lại tới những đủ tư cách người tham gia, tất cả mọi người đều âm thầm lựa chọn cho mình đối thủ phù hợp cũng như là tốt nhất để ứng phó.
Mà cùng lúc, Nhật Thiên bỗng nhiên nhận ra, hắn phát hiện rằng trong đám người, ở tại trường luyện võ này đứng ở đây người tham dự có hơn phân nửa ánh mắt là nhìn về phía hắn.
“Đây là thế nào vậy? tại sao mọi người lại nhìn ta?”
Có phần kinh ngạc cùng kỳ quái, nội tâm hài tử ngây thơ trong sáng Nhật Thiên không rõ mấy vị tỷ tỷ ca ca đây là sao, hắn trong lòng có chút buồn bực.
“Nguyên nhân ở đây cũng khá đơn giản, vì mọi người từ nhìn thành tích của tộc đệ biểu hiện cộng thêm tiểu tộc đệ còn là người tuổi nhỏ nhất ở đây, cảm thấy tộc đệ dễ đối phó nhất ở đây, cho nên tự nhiên là muốn hướng tộc đệ khiêu chiến nhất.”
Tại chung quanh quần chúng ánh mắt Chấn Dực đi thẳng đến trước mặt Nhật Thiên, ưu nhã không mất thất lễ cười tươi mà nhẹ giọng nói.
“Là như vậy sao…tiểu đệ hiểu rồi.”
Nghe đối phương nói vậy trong lòng không hiểu cũng được khai thông, Nhật Thiên bất đắc dĩ nhún vai.
“Nhưng nếu họ thực sự cho là vậy … thì sẽ chịu thiệt đấy.”
“Đúng vậy…nếu không cẩn thận sẽ như tộc đệ nói, chịu thiệt cực kỳ.”
Chấn Dực cười nhẹ, khẽ gật đầu.
“Đã vậy thì… Tiểu bằng hữu, nếu có thể ... hãy đánh với ta một trận không?”
Hả?
Đám người kinh ngạc không thôi, đây là sao vậy? Tại sao vị thiên kiêu đó lại tìm tới thách chiến một tiểu nam hài vậy?
“Hả? Chấn Dực ngươi đầu óc bị làm sao vậy? Ngươi là đang nói đùa đi.. Tại sao lại đi muốn đánh với tiểu đồng tộc đó chứ?”
Thấy túc địch thay vì tìm mình làm lại tìm một vị tuổi tác còn so với hắn nhỏ hơn để đánh, Hạ Vũ tin nổi vào điều mắt mình vừa nhìn thấy, nàng cho rằng đối phương đây chỉ là vì muốn trêu nàng.
Tuy Hạ Vũ cứ việc miệng nói là rằng đây là một trò đùa, nhưng trong thân tâm nàng sợ với ai còn hiểu Chấn Dực, nàng biết rõ túc địch của mình tính cách, hắn không phải loại thích đùa nghịch trong những lúc quan trọng như nghi thức thành niên này.
Và cũng biết, hắn là đang nói thật, không hề đùa giỡn với nàng, Chấn Dực đây là nghiêm túc muốn đánh với đối phương.
Ngay sau dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Nhật Thiên gật gật đầu, nhẹ giọng cười nói.
“Tất nhiên là được, Chấn Dực ca.”
Nhật Thiên nghe đối phương muốn tỉ võ với mình, trong lòng không cho rằng một vị tuổi gần như nhiều gấp đôi mình tìm tới mời chiến muốn đấu với tám chín tuổi tiểu hài tử như hắn là điều khác thường.
Hắn cho rằng, nếu mọi người ai cũng là người tham dự, đều là giống nhau vượt qua được vòng loại, người này đi thách đấu người kia không phải là điều hiển nhiên sao.
“Tốt, vậy tới võ đài thôi.”
Nghe tiểu đồng tộc chấp nhận hắn lời mời chiến, Chấn Dực gật đầu.
Sau đó hắn mang theo Nhật Thiên tại đám người sôi nổi bàn tán âm thanh cùng tò mò tìm tòi ánh mắt bước tới chỗ võ đài, mà lúc hai người đi ngang qua Hạ Vũ, nàng lại nói.
“Ngươi đây là nghiêm túc thật hả ... với tiểu hài đó?”
Kể cả khi nội tâm thừa hiểu, nhưng người là không dễ dàng chấp nhận sự thật sinh vật, tâm mang theo một chút gì đó mong đợi.
Hai người đưa lưng về nhau, Chấn Dực không quay đầu nhưng hắn vẫn đáp lại Hạ Vũ.
“Hạ Vũ, ngươi có lẽ sẽ không hiểu ... nhưng ta có thể nói với bà một điều... tiểu đệ đó ... rất không tầm thường.”
Nàng nghe vậy liền nhíu mày, hai mắt xem kỹ mà quan sát Nhật Thiên, nhưng dù nhìn thế nào, nàng cũng không nhận thấy tiểu đồng tộc này có thứ gì mà hiện lên cái gọi là không tầm thường trong miệng đối phương.
Như cảm nhận một ánh mắt khác lạ so với những ánh mắt khác, Nhật Thiên không khỏi nghiêng đầu nhìn lại thì thấy là cái vị xinh đẹp tỷ tỷ tên Hạ Vũ đang rất kỳ quái nhìn hắn.
Dù không rõ ràng lắm đối phương ánh mắt đó là sao, nhưng hắn không cảm nhận được một chút ác ý hay địch ý nào trong đôi mắt đó, vậy nên tuy thấy hơi quái quái nhưng được dạy là tiểu bối phải tôn trọng trưởng bối phải biết cư xử đàng hoàng, Nhật Thiên vẫn gần gũi thân mật mỉm cười gật đầu với nàng ta.
Đợi khi hắn bước lên võ đài, Chấn Dực đã sớm đứng ở trước cuối một góc của võ đài chờ đợi hắn.
Mà nhìn đã có hai người bước lên võ đài, trong sân tất cả mọi người trong trường luyện võ đều nhanh chóng hướng tầm mắt vào võ đài.
“Hai thí sinh vào vị trí.”
Giám khảo thấy người còn lại cuối cùng cũng đã tới mà, người tới không ngờ lại là tiểu tử này, chỉ là hành sự ổn trọng hắn không lộ ra điều gì trên mặt, hắn mở miệng nói.
Một vị là nổi danh từ lâu, sớm được xem là Hạ gia tương lai trụ cột, một vị là tộc trưởng gần đây che giấu đi yêu nghiệt thiên tài.
Không biết hai người này một khi đánh lên, quan cảnh sẽ đặc sắc như thế nào nhỉ, mang theo không nhỏ mong đợi giám khảo hắn đợi Nhật Thiên học theo Chấn Dực đi tới góc còn lại đứng đối diện với đối phương.
Mà trên lầu cao, Hạ Chính Quân tiếp nhận từ hạ nhân đưa tới chén trà, ánh mắt gắt gao không rời nhìn vào trong sân võ đài, trong ánh mắt ẩn chứa một chút khẩn trương.
Thật đúng là người tính không bằng trời tính, trong số nhưng thứ có thể xảy ra, hắn không ngờ tới Hạ gia nổi như dánh nhất thiên tài lại đi khiêu chiến Nhật Thiên, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn.
“Bắt đầu!”
Xác nhận hai bên đều đã sẵn sàng hắn liền vung tay hô lên ra hiệu trận đấu bắt đầu mà lời vừa ra, đã chuẩn bị xong Nhật Thiên tay đặt lên sau lưng Đại Thiết Kiếm đang muốn dùng hắn tốc nhanh nhất lao thẳng tới chỗ đối phương.
Chỉ là...
“Đợi đã!”
Chấn Dực đột nhiên vươn tay lên tới phía trước ra hiệu tạm dừng, mà Nhật Thiên thấy đối phương động tác như vậy, đầu óc không rõ đối phương đang muốn làm gì, nhưng hắn cũng theo đối phương mong muốn ngừng lại chuẩn bị động thủ động thái.
“Chúng ta nói chuyện một chút thế nào?”
Chấn Dực bước chân nhịp đều bước đi thẳng tới trung tâm võ đài, đợi khi đến chính giữa hắn nhìn đang cảnh giác nhưng không thiếu tò mò Nhật Thiên mà nói.
“Được, Chấn Dực ca.”
Nhật Thiên không cảm thấy sự ác ý hay dối trá ở trên người Chấn Dực vậy nên hắn không chút do dự gật đầu đáp ứng, bàn tay đang nắm đang nắm chuôi kiếm cũng buông ra không nhanh không chậm đi tới trước mặt Chấn Dực.
“Tộc đệ, ngươi liệu có thể hay không nói cho ta biết, ngươi liệu có tự tin mình có thể đánh bại ta không?”
Đợi khi Nhật Thiên tới gần, Chấn Dực hắn nhỏ giọng dùng chỉ có hai người bọn hắn mới nghe thấy được nói với Nhật Thiên.
Vốn ban đầu Chấn Dực định hỏi Nhật Thiên làm sao hắn vào được đây, nhưng giờ không còn nữa, vì sau một hồi suy nghĩ, hắn cảm thấy việc này cần thiết phải hỏi sao? vấn đề này không phải quá hiểu nhiên sao?
Vì tiểu tộc đệ vào được nơi này hẳn là do trong nội bộ phía trên sắp xếp, tiểu tộc đệ vào được hẳn là vì thiên tư của hắn phải rất là ưu tú
Và ưu tú tới mức, bọn hắn chờ không nổi Nhật Thiên trưởng thành, khát vọng muốn tuyên dương đối phương thiên tư ra bên ngoài cho ai ai cũng biết.
Chỉ là tại sao? tại sao sao phải đem một thiên tài ưu tú ra cho người ngoài biết? mà không phải nên âm thầm che giấu nghiêm ngặt bảo vệ tộc đệ, đảm bảo hắn cho tới đủ trưởng thành đảm đương một phía, khi đó để hắn bảo vệ lại gia tộc sao?
Khoan đã ‘ai ai cũng biết’? phía trên đây muốn làm vậy là muốn cho ai đó xem? Nhưng mà phải là kẻ nào? kẻ nào có bàn tay lớn tới mức mà xem như Thương Viễn Thành đệ nhất gia tộc Hạ gia, nguyện ý phế ra sức lực đi hấp dẫn đối phương ánh mắt?
Chân Dực tư duy không ngưng suy đoán những khả năng, tại vô số ý tưởng hiện ra, cuối cùng trong đầu hắn đều như trăm sông đổ về một biển, hiện lên duy nhất hai chữ.
Tu giả.
‘Nếu nhớ không nhầm, nhị tiểu thư giống như cũng là một tu giả đi?’
Chấn Dực càng nghĩ càng cảm thấy đây là có khả năng.
Không biết trong lòng đối phương lúc này phức tạp suy đoán, Nhật Thiên hơi có chút bất ngờ khi nghe đối phương hỏi hắn như vậy, nhưng kể cả vậy thì hắn cũng không chút nào do dự, thành thật trả lời.
“Hơi khó…nhưng có thế.”
Hai mắt nhìn xuống quan sát khuôn mặt non nớt ngây thơ kia của tộc đệ lại có thể mạnh dạn không chút chần chừ nói ra một lời ẩn chứa vô cùng tự tin có thể đánh bại chính mình lời nói, Chấn Dực cứng người một chút, sau đó hắn cười khổ mà thở dài.
Quả nhiên … cảm giác của ta là đúng.
Ngay sau đó tại vô số không thể tin được ánh mắt, cho rằng bọn hắn nghe là đã nhầm, Chấn Dực nói.
“Ta nhận thua.”
Sau đó hắn như không sao cả, xoay người rời đi bước xuống võ đài.
Giám sát nhăn mày, tuy không nghe được rốt cuộc hai tiểu tử này đang nói cái gì, cũng không biết tiểu tử này đang muốn làm gì, nhưng việc hắn đó nhận thua là sự thật, theo quy củ hắn phải công bố kết quả trận đấu.
“Người thắng, Hạ Nhật Thiên!”
“Hể? như vậy là xong rồi? tộc huynh muốn không đánh sao?”
Ngạc nhiên đối với trước mặt mình tộc huynh, nghe bản thân như vậy đơn giản chiến thắng, Nhật Thiên khó hiểu nổi cử động của vị này.
“Không cần thiết nữa, kết quả đã quá hiểu nhiên rồi, hơn nữa… ta đã có thứ mình cần rồi.”
Chấn Dực ưu nhã không mất tự tin mà cười lên, nhẹ nhàng đi xuống võ đài trước những ánh mắt khó hiểu của bao người.
“Đúng là một người kỳ quái…”
Nhật Thiên khó hiểu mà nhìn Chấn Dực bóng lưng, hắn không hiểu nổi tộc huynh hành vi, nếu thật chỉ vì hỏi mấy câu, rõ ràng chỉ cần tìm hắn hỏi là được cần gì phải phức tạp như thế này thách đấu hắn cơ chứ.
Thật đúng là khó hiểu mà.
………………………………………………
Nếu mọi người thích hoặc thấy hay hãy cho một Like, Yêu Thích hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.
Nếu tác có gì sai sót thì viết comment ở phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.
Ps. Tác là người rất thích đọc comment, nếu được thì mọi người cứ comment nhiều nhiều vào để tác có thêm động lực để viết truyện.
Cảm ơn mọi người, Love You All