Cao Thủ Tu Chân

Chương 897




“Mẹ!”.



Diệp Thiên tới trước mặt Thi Tú Vân, khẽ cúi đầu: “Con xin lỗi!”.



Cậu biết, hôm nay Thi Tú Vân đưa cậu tới đây, một là để giúp cậu đòi lại công bằng, hai là muốn hóa giải mối bất hòa giữa cậu và Diệp Vân Long cũng như Diệp Sơn.



Nhưng hành động của cậu đã phá vỡ kế hoạch của Thi Tú Vân.





“Thằng bé ngốc này, sao lại phải xin lỗi mẹ chứ?”.



Thi Tú Vân khẽ xoa đầu Diệp Thiên, nét mặt ánh lên vẻ được an ủi.



“Chín năm qua, mẹ không ở bên con, chắc chắn con đã phải chịu khổ không ít nên sự oán hận dành cho họ cũng là điều hết sức bình thường!’.



“Con không làm gì sai cả, nếu là mẹ, mẹ cũng làm như vậy!”.



“Hơn nữa nhìn cách thể hiện hôm nay của con thì mẹ thật sự xúc động, Thiên Nhi của mẹ đã lớn thật rồi!”.



Nhớ lại cảnh Diệp Thiên đối diện với đám đông nhà họ Diệp trong đại đường khi nãy không hề sợ hãi, thậm chí còn khiến đám đông phải cúi đầu, đến cả Diệp Sơn và Diệp Vân Long cũng không dám nói lại thì bà thật sự xúc động.



Thời gian và kiếp nạn không hề khiến sự gai góc trong Diệp Thiên bị mài mòn. Cậu vẫn là Thiên Nhi phong độ, không chút sợ hãi như ngày nào.



Hai anh em Diệp Thiên và Diệp Tinh đi cùng Thi Tú Vân trên đường tầm nửa tiếng đồng hồ. Sau đó, khi thật sự không thuyết phục được Thi Tú Vân nữa thì họ đành phải đưa bà trở về chùa Cửu Long.



Trên đường núi, Diệp Thiên và Diệp Tinh song song đi xuống.



Diệp Tinh không nhịn được bèn hỏi Diệp Thiên: “Anh cả, anh thật sự hận bố và ông nội như vậy sao?”.



Ánh mắt Diệp Thiên nhìn thẳng về phía trước, không chút xao động.



“Hận sao?”.



Cậu khẽ cười và lắc đầu: “Giờ bọn họ đối với anh chẳng khác gì người xa lạ không liên quan, không có quá nhiều sự kết nối thì sao có thể nói là hận được?”.



Diệp Tinh nghe thấy vậy thì không khỏi thở dài.



Cậu ta không nhắc về nhà họ Diệp nữa mà hỏi về những điều Diệp Thiên trải qua trong những năm qua.



Diệp Thiên tùy ý đề cập tới vài chuyện không liên quan, nói về những trải nghiệm trong những năm qua. Nhưng những lúc vào sinh ra tử, bị đày đọa thì cậu không hề để Diệp Tinh biết.



Hai người đi tiếp về phía trước. Khi sắp tới chân núi, Diệp Tinh khẽ cúi đầu, nói với vẻ áy náy: “Anh cả, xin lỗi anh!”.



Diệp Thiên quay đầu qua với vẻ nghi ngờ thì thấy Diệp Tinh đang chỉ vào ngực mình.



“Ở đây, có một đường võ mạch là của anh!”.



Cậu ta mở miệng, dường như nói chuyện cũng trở nên khó khăn.



Cậu ta mượn dùng võ mạch của Diệp Thiên, là hai võ mạch ghép vào người, chiếm được chỗ đứng vững vàng trong giới võ thuật ở Hoa Hạ và chắc chắn tương lai sẽ trở thành chí tôn võ thuật. Còn Diệp Thiên thì mất đi võ mạch, từ thiên tử trở thành kẻ hạ phàm, trở thành một người dân thường.



Vốn dĩ nếu Diệp Thiên không xuất hiện thì cậu ta có thể kìm nén chuyện này. Nhưng giờ Diệp Thiên đã quay trở về khiến cậu ta không dám nhìn vào chính mình.



Dù cậu ta không muốn thì cũng phải thừa nhận rằng có được thành tựu như bây giờ đều là nhờ vào võ mạch của Diệp Thiên.



“Không cần để ý,