Cao Thủ Tu Chân

Chương 896




Nhưng một anh hào kiêu ngạo như vậy lại cúi đầu xin lỗi Diệp Thiên, nếu chuyện này đồn ra ngoài e rằng không chỉ có thủ đô, mà cả Hoa Hạ đều sẽ chấn động.



Diệp Vân Tố sáng mắt lên, trên khắp Hoa Hạ, người có thể khiến Diệp Sơn cúi đầu xin lỗi e rằng cũng chỉ có một mình Diệp Thiên mà thôi.



Diệp Thiên nheo mắt lại, chốc lát sau, cậu thản nhiên xua tay.





“Ông cụ Diệp, ông không cần phải xin lỗi tôi, có những chuyện có thể thấu hiểu, nhưng không thể tha thứ!”.



Cậu nói xong, bước ra một bước, rời khỏi đại sảnh nhà họ Diệp.



Diệp Sơn chậm rãi ngẩng đầu lên, sự áy náy trong mắt vẫn còn đó, cao giọng nói với bóng lưng của Diệp Thiên: “Thiên Nhi, cháu có thể không nhận bố cháu, có thể không nhận ông, có thể không nhận tất cả mọi người trong nhà họ Diệp. Nhưng cháu hãy nhớ, nhà họ Diệp mãi mãi là nhà của cháu, mọi thứ ở nhà họ Diệp đều rộng mở vì cháu!”.



Giọng nói của ông ta vang vọng khắp đại sảnh, nhưng Diệp Thiên không hề dừng bước, đi thẳng ra khỏi cổng nhà họ Diệp.



Ra đến ngoài phố, Diệp Thiên siết chặt nắm đấm. Ở phía trước, một đám mây màu cuộn thành hình rồng, trườn bò uốn lượn.



Chấp niệm chín năm của cậu đã hoàn toàn tan biến vào giờ phút này!



Diệp Thiên rời đi, đại sảnh nhà họ Diệp rơi vào im lặng, thậm chí là có không ít người còn không dám cả thở mạnh.



Đây vốn là buổi tiệc nhỏ của nhà họ Diệp, là ngày vui mà vì sự có mặt của Diệp Thiên đã khiến bầu không khí đó bị sụp đổ.



Thi Tú Vân lau nước mắt, nhìn thẳng Diệp Vân Long với vẻ bi phẫn.



“Diệp Vân Long, đây chính là kết quả mà ông mong muốn. Đây là tất cả những gì mà ông đạt được đấy!”.



“Kết cục như vậy, ông đã hài lòng chưa?”.



Bà ấy xua tay, mặc kệ sự can ngăn của Diệp Tinh và cũng rời khỏi đại đường nhà họ Diệp.



“Diệp Vân Long, ông nhớ kỹ, cục diện ngày hôm nay toàn bộ đều là do ông tạo ra!”.



“Nếu Thiên Nhi không về nhà họ Diệp ngày nào thì tôi cũng sẽ không về ngày đó”.



Bà ấy vừa dứt lời thì đã nhanh chóng rời khỏi nhà họ Diệp. Diệp Tinh cũng bất lực, đành phải đứng lên theo nhưng có thế nào cũng không can ngăn được.



Diệp Vân Long đứng ngây tại chỗ giống như bị rút sạch sức lực và đổ người xuống ghế.



Một lúc lâu sau, ông ta thở dài, tóc râu dường như bạc thêm mấy phần.



Diệp Vân Tố đưa cây gậy cho Diệp Sơn. Diệp Sơn vẫn hoang mang, chỉ đứng ngây ra nhìn theo hướng Diệp Thiên và Thi Tú Vân rời đi với vẻ mất hồn.



Ông ta không khỏi nghĩ đến chuyện mặc dù nhà họ Diệp của hiện tại tung hoành khắp thủ đô nhưng con cháu không nhận, con dâu không về. Một nhà họ Diệp như vậy thì có thật sự là một nhà họ Diệp không?



Diệp Thiên ngồi dựa bên bờ hồ, nhìn đài nước phun thẳng lên trời, tâm trạng bình thản như trước giờ chưa từng có. Lần này tới nhà họ Diệp, có thể nói là cậu đã xả được sự thắc mắc bị mắc nghẹn trong lòng suốt chín năm qua. Từ nay về sau, cậu sẽ không còn chấp niệm gì nữa. Đối với tu vi võ thuật của cậu mà nói chắc chắn là đã có một bước tiến dài.

Cậu khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy Diệp Tinh đi ra cùng Thi Tú Vân bèn vội vàng bước tới.