Cao Thủ Tu Chân

Chương 891




Mặc dù trải qua chín năm, Diệp Thiên đã lớn, vẻ ngoài cũng thay đổi, nhưng giọng nói và biểu cảm khí phách ấy vẫn không hề thay đổi.



Ở phía sau, A Phúc lững thững đến sau, nhìn cảnh tượng ở đại sảnh nhà họ Diệp, ông ấy lập tức lắc đầu.



Chuyện ông ấy lo lắng đã xảy ra.





Diệp Vân Long nhìn ánh mắt lạnh như băng của Diệp Thiên, trên mặt không có chút vẻ tức giận nào, trong lòng xúc động.



Diệp Sơn ở phía sau thì hoàn toàn im lặng, không nói tiếng nào, chỉ ngây ra nhìn Diệp Thiên.



Chốc lát sau, Diệp Vân Long khẽ thở dài một tiếng, bàn tay run lên: “Thiên Nhi, đúng là con rồi”.



“Thiên Nhi? Lẽ nào cậu ta thật sự là Diệp Thiên?”.



Diệp Vân Long dứt lời, cả nhà họ Diệp lập tức sôi sục.



Những người nhánh chính lẫn nhánh bên của nhà họ Diệp đều sững sờ nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt thay đổi liên tục.



“Chuyện gì thế? Không phải Diệp Thiên đã mắc bệnh nặng chết vào năm mười tuổi rồi sao? Tại sao bây giờ…”.



“Đúng vậy, đây không phải chuyện mà nhà họ Diệp công nhận sao? Hơn nữa còn là ông cụ đích thân tuyên bố, sao bây giờ lại xuất hiện một Diệp Thiên?”.



Tiếng xì xào lan khắp đại sảnh, hàng loạt ánh mắt nhìn về phía Diệp Vân Long và Diệp Sơn.



Năm xưa Diệp Thiên mười tuổi thì bỗng nhiên biến mất, sau đó Diệp Sơn thông báo tin tức cậu bị bệnh nặng qua đời.



Mặc dù mọi người ai cũng thấy kì lạ, nhưng Diệp Sơn đã đích thân tuyên bố, đương nhiên không ai nghi ngờ, chỉ tiếc nuối vì Diệp Thiên chết trẻ.



Bây giờ, dường như nội tình sự việc không phải như tưởng tượng của bọn họ.



Diệp Thiên nghe rõ ràng lời mọi người nói, trên mặt cậu thoáng qua nụ cười mỉa mai, xua ngón tay với Diệp Vân Long.



“Diệp Vân Long, hai chữ Thiên Nhi chỉ có mẹ tôi được gọi, ông không xứng!”.



“Tôi cũng khâm phục nhà họ Diệp thật. Trong Tổ huấn của nhà họ Diệp có một điều “lấy đức phục người”, nhưng bây giờ gia chủ đời trước Diệp Sơn và gia chủ hiện tại như ông lại không dám nói cho mọi người biết chuyện mình đã làm, thậm chí còn bịa ra lời nói dối lừa gạt mọi người. Đây là “lấy đức phục người” sao?”.



Ánh mắt cậu sắc bén, giọng điệu khinh thường.



“Gì mà trăm năm nhà họ Diệp, gì mà lấy võ bình thiên hạ, chỉ là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo mà thôi. Đúng là trò cười không lệch một li!”.



Cậu đứng ở giữa đại sảnh, dù một mình đối mặt với Diệp Sơn và Diệp Vân Long, khí chất của cậu vẫn vững vàng, trấn áp tứ phương.



Diệp Vân Long và Diệp Sơn thay đổi vẻ mặt, trong mắt đều chứa sự áy náy, nhưng cậu không hề để tâm, lập tức vung tay lên.



“Ở đây đều là người nhà họ Diệp, chắc các người cũng đã nghe nói tới Diệp Thiên tôi!”.



“Có vẻ phiên bản mà các người nghe được là tôi mắc bệnh nặng, đột nhiên chết yểu!”.