Cao Thủ Tu Chân

Chương 890




Người nhà họ Diệp cũng nương theo hướng nhìn của hai nhân vật quan trọng nhất nhà này. Lúc nhìn thấy Thi Tú Vân, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, dù sao Thi Tú Vân cũng đã chín năm không bước vào biệt thự nhà họ Diệp.



Lúc nhìn thấy Diệp Thiên đi bên cạnh Thi Tú Vân, mọi người lại tỏ ra nghi hoặc.



“Sao người trẻ tuổi kia lại theo bên cạnh chị dâu? Cậu ta là ai?”.





Trong số người thuộc nhánh chính của nhà họ Diệp, một người em họ của Diệp Vân Long không khỏi tò mò lên tiếng.



Cô gái xinh đẹp bên cạnh ông ta dao động ánh mắt, dường như nghĩ tới điều gì.



Cô ấy tên là Diệp Vân Tố, xem như là em họ của Diệp Thiên và Diệp Tinh. Lúc nhỏ cô ấy cũng chơi cùng hai người nhiều lần, bây giờ nhìn thấy Diệp Thiên và Diệp Tinh xuất hiện cùng Thi Tú Vân thì không khỏi kinh ngạc.



“Lẽ nào là… anh họ Diệp Thiên?”.



Tuy giọng nói của cô ấy rất nhỏ, nhưng người bên cạnh ở khoảng cách rất gần đều nghe thấy rõ mồn một.



Trong phút chốc, cả căn phòng im lặng như tờ.



Người nhà họ Diệp đang ngồi đây gần như đều biết Diệp Thiên là ai.



Từng là đứa con cưng của nhà họ Diệp, gia chủ tương lai của nhà họ Diệp, là đối tượng mà vô số người thuộc thế hệ thứ ba của nhà họ Diệp sùng bái kính ngưỡng.



Nhưng sau đó lại vì một nguyên nhân không rõ, cậu đột nhiên biến mất, không ít người đồn rằng vì cậu mắc bệnh lạ nên đã chết yểu lúc nhỏ.



Chín năm trôi qua, Diệp Thiên chưa từng xuất hiện lại, hầu như tất cả mọi người đều biết Diệp Thiên đã “chết”.



Nhưng bây giờ Diệp Thiên lại xuất hiện ở đây?



Không ít người lắc đầu, cảm thấy vô cùng hoang đường, không tin nổi.



Chỉ có Diệp Vân Long và Diệp Sơn run rẩy hai tay. Cho dù đã qua chín năm, nhưng sao bọn họ có thể không nhận ra đôi mắt sâu vô cùng của Diệp Thiên được chứ?



Thi Tú Vân đứng ở đại sảnh nhà họ Diệp, nhìn quanh mọi người, đang định lên tiếng thì Diệp Thiên ở đằng sau đột nhiên bước lên trước một bước, giọng nói vang to, làm chấn động tất cả mọi người.



“Diệp Vân Long, ông có còn nhớ lời tôi đã nói vào chín năm trước không?”.







“Diệp Vân Long, ông có còn nhớ lời tôi nói vào chín năm trước không?”.



Diệp Thiên bước ra một bước, giọng nói vang vọng không dứt trong sảnh chính.



Thi Tú Vân và Diệp Tinh đều biến sắc, bọn họ không ngờ Diệp Thiên vừa đến nhà họ Diệp đã dứt khoát mở miệng chất vấn Diệp Vân Long.



Những người khác ở đại sảnh của nhà họ Diệp đều không hiểu ra sao, cảm thấy không thể tin được.



Người trẻ tuổi này rốt cuộc có lai lịch thế nào, vừa đến nhà họ Diệp đã gọi thẳng tên Diệp Vân Long, giọng điệu chất vấn. Trong thế hệ trẻ ở thủ đô, dù là những người ở đỉnh cao cũng không dám vô lễ với Diệp Vân Long như vậy.



Mắt Diệp Vân Tố lóe sáng, nhìn Diệp Thiên đứng đối diện với Diệp Vân Long, âm thầm khẳng định.

“Anh ấy đúng là anh họ Diệp Thiên!”.