Cao Thủ Tu Chân

Chương 710: “Cô ta là Tô Mộ Nhu sao?”.  




Tiêu Lâm dẫn hai người Diệp Thiên vào trong, đối diện có hai bóng người xinh đẹp đi tới.



Người bên trái mặc áo dài màu trắng phong cách cổ xưa, tay đeo vòng ngọc, gương mặt xinh đẹp thanh tú. Trên người cô ta toát ra sự lạnh lùng không nhuốm khói lửa nhân gian, tựa sen tuyết núi băng, thanh cao trong sáng, tỏa khí chất có thể nhìn từ xa nhưng không thể chạm tới.



Người còn lại mặc váy dài quét đất màu đỏ, mắt như nước thu, sáng ngời trong trẻo, ngũ quan tinh xảo không tì vết, chân đi giày cao gót đính pha lê, vóc dáng cao gầy mềm mại, bước đi vững chắc.



Nơi hai người đi qua lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Bất kể nam nữ già trẻ, đa số đều nhìn về phía bọn họ, ngưỡng mộ đố kị đều có.





Nhìn thấy hai người, Tiêu Lâm và Lương Dung vội vàng bước tới, vẻ mặt sùng bái và kính trọng.



“Chị Mộ Nhu, cô Nguyệt Ảnh!”.



Cô gái mặc áo trắng trong trẻo khẽ gật đầu với hai người, không có biểu cảm gì nhiều. Cô gái áo đỏ thì lại mỉm cười với hai người, sau đó nhìn sang Cố Giai Lệ ở đằng sau.



Cô ta đưa tay ra, đôi mắt long lanh.



“Xem ra đây là em họ Giai Lệ nhỉ?”.



“Thường hay thấy em trên tin tức giải trí, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chị là Tô Mộ Nhu, sau này chúng ta có thể liên lạc với nhau nhiều hơn rồi”.



Cố Giai Lệ nghe vậy, vẻ mặt hơi thay đổi, vội vàng bắt tay.



“Hóa ra là chị họ Mộ Nhu, em đã nghe danh chị lâu rồi!”.



Tô Mộ Nhu mỉm cười, lại nhìn sang Diệp Thiên ở phía sau.



“Đây là?”.



Tiêu Lâm ở bên cạnh vội đáp: “Chị Mộ Nhu, đây là Diệp Thiên, con nuôi của cô, lần này đi cùng Giai Lệ đến chúc thọ ông nội”.



Diệp Thiên cũng mỉm cười gật đầu với Tô Mộ Nhu.



“Ồ?”, Tô Mộ Nhu liếc nhìn Diệp Thiên, ánh mắt có vẻ dò xét.



Chốc lát sau, sâu trong đáy mắt cô ta lóe lên vẻ thất vọng, chỉ khẽ gật đầu với cậu, sau đó nhìn sang Tiêu Lâm.



“Tiểu Lâm, cậu sắp xếp chỗ ở cho Giai Lệ và cậu Diệp Thiên này trước đi, ổn thỏa rồi thì dẫn Giai Lệ đi gặp ông bà, ông bà còn chưa gặp Giai Lệ lần nào”.



Mặc dù giọng điệu cô ta bình thản, nhưng lại không cho phép nghi ngờ. Tiêu Lâm không hề có vẻ không vui, lập tức gật đầu đáp ứng.



“Giai Lệ, em đi theo anh họ Tiêu Lâm đến chỗ ở trước, sau đó đi gặp ông bà ngoại. Ông bà đang mong em lắm đấy. Bây giờ chị phải đến tiền sảnh chào hỏi khách, đợi có thời gian rồi, hai chị em chúng ta lại trò chuyện”.



Tô Mộ Nhu mỉm cười với Cố Giai Lệ, sau đó rời đi cùng cô gái áo trắng, từ đầu đến cuối đều xem Diệp Thiên như không khí, không hề để tâm.



“Cô ta là Tô Mộ Nhu sao?”.



Diệp Thiên cũng không để ý, chỉ hơi tò mò.



Lúc đến đây, Hàn Phong đã cho cậu một tờ danh sách chi tiết những nhân vật lớn của nhà họ Tiêu, một trong số đó chính là Tô Mộ Nhu.



Cô ta là nữ hoàng thương nghiệp trong thế hệ trẻ của nhà họ Tiêu. Chỉ mới hai mươi mốt tuổi đã quản lý nửa số sản nghiệp của nhà họ Tiêu, được ông cụ Tiêu coi trọng, không hổ danh là viên ngọc được nâng niu trong tay của nhà họ Tiêu. Danh tiếng truyền khắp tỉnh Vân, thậm chí lan đến cả Kiềm Xuyên.



Người theo đuổi cô ta nghe nói có thể xếp hàng từ bờ Đông sang bờ Tây sông Li.



Hôm nay gặp mặt, quả thật có thể xem là người phụ nữ tài ba.



Nhưng điều khiến cậu thật sự để ý lại không phải Tô Mộ Nhu, mà là người phụ nữ áo trắng đi cùng cô ta lúc nãy.



Trên người người phụ nữ này tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo vô cùng, giống như băng tuyết vạn năm. Mỗi một khí môn trên người cô ta đều đã được làm thông, tu vi đạt đến chí tôn võ thuật bán bộ, so với Lí Thanh Du, Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh mà cậu từng gặp mặt cũng không hề thua kém.



“Nguyệt Ảnh?”.



Cậu suy nghĩ kĩ lại, trong chín thiên tài đỉnh cao Hoa Hạ có một cái tên thiên tài võ thuật tương tự với cô ta.

Một trong Tứ Mỹ, Lao Sơn - Đàm Nguyệt Ảnh!