Cao Thủ Tu Chân

Chương 709: “Hóa ra là đứa trẻ nhặt trong núi về à”.  




Bây giờ Cố Giai Lệ khoác cánh tay Diệp Thiên, bọn họ mới chú ý đến cậu.



Trong mắt người thanh niên lóe lên vẻ lo lắng khó có thể nhận ra, chẳng mấy mà biến mất, hỏi Cố Giai Lệ:



“Giai Lệ, đây là?”.



Cố Giai Lệ khoác cánh tay Diệp Thiên, cười đáp.





“Anh Tiêu Lâm, đây là Diệp Thiên, là… anh trai em”.



Lúc cô nhắc đến hai chữ “anh trai” thì hơi ngập ngừng một chút.



Chàng trai tên Tiêu Lâm nghe vậy hơi sửng sốt, kì quái hỏi.



“Anh trai? Cô còn một đứa con trai nữa sao?”.



Khi anh ta vừa mới ra đời thì Tiêu Hà đã rời khỏi nhà họ Tiêu. Mặc dù anh ta không thân thiết với Tiêu Hà lắm, nhưng cũng tìm hiểu được không ít về bà ấy. Anh ta chỉ biết Tiêu Hà có một cô con gái là Cố Giai Lệ, từ lúc nào mà Cố Giai Lệ lại có thêm một người anh trai? Hơn nữa, vì sao lại là họ Diệp?



“Chuyện này…”, Cố Giai Lệ không biết trả lời thế nào, ngây người tại chỗ. Diệp Thiên đúng lúc đưa tay ra với Tiêu Lâm, mỉm cười.



“Anh họ Tiêu Lâm phải không? Lần đầu gặp mặt, tôi xem như là con nuôi của cô Tiêu”.



Cậu đường đường là Đế Vương Bất Bại, đã bao giờ chủ động bắt tay với người khác? Cho dù là khi đối mặt với người của chính phủ, cậu cũng coi như chuyện bình thường. Lúc này sở dĩ cậu khách sáo với Tiêu Lâm như vậy đơn giản chỉ vì Tiêu Hà.



“Con nuôi?”.



Tiêu Lâm lại thay đổi ánh mắt, vẻ lo lắng nơi đáy mắt lại hiện lên, nhưng vẫn thân thiện bắt tay với Diệp Thiên.



“Xin chào, lần đầu gặp mặt!”, Tiêu Lâm khẽ gật đầu: “Hóa ra cậu là con nuôi của cô, vậy cũng xem như là em họ của tôi, cậu không ngại tôi gọi một tiếng em họ Diệp Thiên chứ?”.



Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu: “Đương nhiên!”.



Đúng lúc đó, cô gái xinh đẹp bên cạnh Tiêu Lâm tiến lên một bước, mỉm cười với Diệp Thiên và Cố Giai Lệ, vô cùng hiền hòa.



“Diệp Thiên, Giai Lệ, chào các em, tôi là bạn gái của Tiêu Lâm, Lương Dung!”.



“A, hóa ra là chị dâu!”.



Cố Giai Lệ tươi cười vẫy tay, Diệp Thiên cũng mỉm cười gật đầu với cô ta, vô cùng khách sáo.



Bốn người nhìn nhau cười, Tiêu Lâm dẫn Diệp Thiên và Cố Giai Lệ đến xe của anh ta. Đó là một chiếc xe Mercedes-Benz S-class màu bạc.



“Đi thôi, anh chở các em đến biệt thự nhà họ Tiêu trước”.



Tiêu Lâm nói, chân nhấn ga, lái xe Mercedes rời khỏi sân bay.



Trên đường đi, Tiêu Lâm chuyên tâm lái xe, Lương Dung lại vô cùng khéo ăn nói, trò chuyện với Diệp Thiên và Cố Giai Lệ. Cô ta giả vờ vô tình hỏi về mối quan hệ thật sự giữa Cố Giai Lệ và Diệp Thiên. Cố Giai Lệ không nghĩ gì nhiều, kể ra hết toàn bộ.



“Hóa ra là đứa trẻ nhặt trong núi về à”.



Lương Dung không thay đổi sắc mặt, nhưng âm thầm nhớ trong lòng. Mặc dù Tiêu Lâm đang lái xe, nhưng cũng ghi nhớ từng chi tiết, không bỏ sót câu nào.



“Con nuôi của cô sao?”.



Anh ta suy nghĩ đến nhiều chuyện, nhìn Cố Giai Lệ nói cười với Diệp Thiên qua kính chiếu hậu, âm thầm lắc đầu.



“Diệp Thiên, đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, cậu thật sự không nên đến đâu!”.



Khoảng nửa tiếng sau, xe Mercedes đi vào một căn biệt thự gần nước bên bờ sông Li. Một trang viên xây ở gần nước, diện tích rộng rãi, nhìn ra hướng Tây Nam, chính là nơi ở của nhà họ Tiêu tỉnh Vân.



Nơi cổng biệt thự nhà họ Tiêu có một tảng đá lớn cổ xưa, bên trên viết tám chữ đầy cứng cáp.



Oai phong nhà tướng, vạn cổ còn lưu!



Ở bãi đỗ xe bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu, từ lâu đã có siêu xe đậu đông đúc, khung cảnh náo nhiệt. Vô số khách mời ra vào không dứt, có vẻ đa số đều là con cháu nhánh chính, nhánh bên và thân thích ở các nơi của nhà họ Tiêu.



“Một buổi tiệc mừng thọ đã có không dưới một nghìn người đến, bố của cô Tiêu đúng là có địa vị rất cao ở tỉnh Vân này”.

Diệp Thiên âm thầm gật đầu, càng thêm tò mò về ông lão từng là chỉ huy của quân đội tỉnh Điền.