Cao Thủ Tu Chân

Chương 442




Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên, Tiêu Thiến Tuyết cho rằng Diệp Thiên bị chấn động, trong lòng đắc ý, cười khẽ nói: “Đế Vương Bất Bại là ông vua thực sự của giới trẻ, một nhân vật như rồng thần trên trời, tuổi còn trẻ đã vươn lên làm cao thủ đứng đầu, một mình áp đảo tất cả các chí tôn trong giới võ thuật Hoa Hạ, một người như thế, mới có thể khiến sư tỷ của tôi ngưỡng mộ!”.



“Còn anh, đừng có mơ, vừa nãy anh ở đó giả vờ trầm lắng, để thu hút sự chú ý của sư tỷ tôi đúng không?”.





“Hành vi này của anh đúng là ngu xuẩn, cho dù anh có hao tâm tổn tứ đến mấy, thì sư tỷ tôi cũng không thể nào để ý đến anh đâu, hiểu chưa?”.



Nhìn Tiêu Thiến Tuyết trợn mắt chống nạnh, Diệp Thiên thấy hơi buồn cười, có trời đất chứng giám, cậu không hề có ý gì với Lí Thanh Du, lúc trước cũng chỉ là đang thưởng thức vẻ đẹp của mặt hồ mà thôi, sao lại thành giả vờ trầm lắng?



Nhưng một nhân vật tầm cỡ như cậu, sao có thể chấp một cô bé không biết gì được chứ, chỉ lắc đầu, rồi lại quay sang nhìn mặt hồ, bắt đầu nghĩ chuyện bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.



Cậu đâu có ngờ, vì trận chiến ở núi Phi Vũ, mà cậu trở nên nổi tiếng, một bước đi lên vị trí cao thủ số một Hoa Hạ.



Nghĩ đến Diệp Vân Long từng chiếm giữ vị trí cao thủ số một, ánh mắt cậu ngưng đọng lại, trong lòng thấy nặng trĩu.



“Diệp Vân Long, cái thời còn ở nhà họ Diệp, tôi coi ông là mục tiêu, quyết chí tương lại phải theo kịp bước ông, trở thành cao thủ tuyệt đỉnh số một, mà bây giờ ông đã ở sau tôi rồi!”.



“Ông cũng không thể ngờ, đứa trẻ mười tuổi năm xưa bị ông cắt đi võ mạch, vứt vào núi hoang giờ vẫn còn sống đâu nhỉ?”.



Đôi mắt cậu dao động, vài tháng nữa thôi, cậu sẽ đi đến thủ đô, lúc đó sẽ giải quyết tất cả những xích mích và ân oán với nhà họ Diệp.



Còn bên này, Tiêu Thiến Tuyết nhìn thấy Diệp Thiên trầm mặc, tưởng rằng Diệp Thiên tự biết hổ thẹn, dương trán lên tự đắc, lúc này mới quay sang Lí Thanh Du.



“Sư tỷ, nói gì thì nói, đại hội Huyệt Đạo Đồng Nhân lần này hướng tới lớp trẻ của giới võ thuật Hoa Hạ, Diệp Lăng Thiên cũng là người trẻ tuổi, chị nói xem liệu anh ấy có đến không?”.



Vẻ mặt cô ấy hưng phấn, nếu như có thể gặp Diệp Lăng Thiên ở đại hội lần này, thì đó tuyệt đối sẽ là hồi ức khó quên nhất cả đời này đối với cô ấy.



Trong ánh mắt Lí Thanh Du cũng chứa đựng sự mong đợi, một lúc sau, cô ta lắc đầu.



“Diệp Lăng Thiên tuy cùng tuổi với chúng ta, nhưng với sức mạnh tu vi của anh ấy, Huyệt Đạo Đồng Nhân sớm đã chẳng có sức hấp dẫn rồi!”.



“Huyệt Đạo Đồng Nhân có thể khiến người ta đạt tới chí tôn, mang theo bí truyền của chí tôn võ thuật, nhưng đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, chí tôn võ thuật đã là chuyện ngày xưa rồi, tu vi của anh ấy bây giờ đã vượt xa chí tôn, một Huyệt Đạo Đồng Nhân tầm thường, sao có thể khiến anh ấy đích thân đến được?”.



Tiêu Thiến Tuyết nghe vậy, thất vọng thở dài.



Bọn họ không hề biết rằng, cao thủ tuyệt thế mà bọn họ đang bàn luận, lúc này đang đứng ngay đằng sau bọn họ.



Khoảng 10 phút qua đi, Lí Thanh Du thu nội kình, tốc độ con thuyền từ từ chậm lại, cuối cùng dừng ở một ốc đảo nhỏ giữa hồ.



Diện tích của hòn đảo nhỏ này rất rộng lớn, cứ như là một vùng trời đất biệt lập, tiên khí bao phủ, vô cùng hấp dẫn.



“Anh bạn này, thuyền đã vào bờ rồi, tôi vẫn còn việc phải đi xử lý, Tiểu Tuyết sẽ đưa anh và những người khác đến Ngọc Nguyệt Cư, tạm biệt!”.

Lí Thanh Du hành lễ với Diệp Thiên, lời vừa dứt, cô ta đã bay vút đi, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.