Cao Thủ Tu Chân

Chương 443




“Đi thôi, tôi đưa các vị đi tới Ngọc Nguyệt Cư!”.



Tiêu Thiến Tuyết gọi các võ giả trẻ tuổi đi về phía trước, còn Diệp Thiên, cô ấy chỉ liếc mắt một cái, hoàn toàn không để tâm.



Diệp Thiên đi theo sau mọi người, đâm xuyên qua rừng phong, cuối cùng đến trước một lầu gác phong cách cổ.





Mọi người đang chuẩn bị đi vào trong, thì phía trước vang lên một tiếng ồn ào.



Diệp Thiên ngước mắt lên xem, thấy cách đó không xa, một bóng hình xinh đẹp khoan thai đi tới, đôi mắt thu thủy, nhan sắc dịu dàng đẹp tuyệt trần, vòng eo con kiến, hai chân dài thẳng tắp, từ trên xuống dưới tràn ngập âm điệu mềm mại, nhưng cũng không thiếu khí chất kiên cường.



Bất luận là nhan sắc hay khí chất đều được tạo nên từ những yếu tố hoàn mỹ nhất, không một tỳ vết, như một tác phẩm nghệ thuật mà ông trời tỉ mỉ tạo nên, người trần nhưng lại thoát tục.



Đây là một người đẹp vô song khác ngoài Lí Thanh Du.



Các nam thanh niên có mặt ở đó, ai ai cũng mắt chữ A mồm chữ O, ngây người rất lâu, vẻ mặt vô cùng ái mộ.



Còn có người đã không nhịn được mà lên tiếng.



“Là một trong Song Tử Thủ Đô, Hoa Lộng Ảnh, đúng là cô ấy rồi!”.



Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt khẽ dừng lại, tim đập liên hồi.



Đã tám năm rồi, cậu và cô, cuối cùng cũng gặp lại nhau!



“Lộng Ảnh!”.



Diệp Thiên đứng trong đám đông, không có gì nổi trội, còn Hoa Lộng Ảnh lại là trung tâm của sự chú ý, vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.



Cô bước đi nhẹ nhàng, giữa vùng lông mày mang vẻ thanh cao kiêu ngạo chỉ có ở người con gái, khuôn mặt như nước mùa thu, chỉ là nhìn lướt qua các võ giả trẻ tuổi này một cái rồi đi thẳng về phía Ngọc Nguyệt Cư.



“Cô bé ương bướng nghịch ngợm năm xưa, bây giờ cũng đã thay đổi nhiều, tám năm nghe có vẻ không dài, nhưng thực sự đã trôi qua rất lâu rồi!”.



Trong lòng Diệp Thiên thầm thở dài, thời gian tám năm cho dù là cậu hay là Hoa Lộng Ảnh, đều đã không còn là cô bé cậu bé ngây thơ ngày nào nữa.



“Lộng Ảnh!”.



Đúng lúc Hoa Lộng Ảnh chuẩn bị bước vào cửa chính, có một tiếng gọi từ xa vọng lại, mọi người ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên mặc sơ mi kẻ đang nhào lộn trên đỉnh cây, mỗi lần mũi chân đạp trên những cành cây non mềm, cơ thể đều nhảy lên cao hàng trượng, chỉ vài cú nhảy cậu ta đã đáp xuống trước mặt Hoa Lộng Ảnh.



Hai người đứng cạnh nhau, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, thiếu niên cao to tuấn tú, Hoa Lộng Ảnh tuyệt đẹp xuất thần, trông giống như một cặp trời sinh.



“Vị còn lại trong ngôi sao Song Tử Thủ Đô là Diệp Tinh nhà họ Diệp, là con trai của Diệp Vân Long, người từng là cao thủ đứng ở vị trí cao nhất!”.



Không ít người đều ghé tai nhau thì thầm, trong mắt lộ ra vẻ kính nể tôn sùng, Diệp Tinh là người đứng vị trí cao nhất trong bảng xếp hạng thiên tài Bách Hiểu Sinh, cao hơn cả Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du, điều này đủ để khiến những võ giả trẻ tuổi bọn họ ngẩng đầu ngưỡng mộ.



Và điều quan trọng nhất là, bố của Diệp Tinh là Diệp Vân Long trụ cột nhà họ Diệp, từng là cao thủ đứng đầu Hoa Hạ, nhắc đến cái tên này, trong tất cả những võ giả Hoa Hạ ở đây, e rằng ngoài Đế Vương Bất Bại đứng đầu ra, thì những người còn lại không ai dám không tôn trọng và kiêng nể.



Diệp Thiên nheo mắt lại, khi còn bé, Diệp Tinh luôn thích đi theo cậu, lúc nào cũng luôn miệng gọi “anh cả”, cậu cũng vô cùng yêu thương Diệp Tinh, nhưng tám năm trôi qua, nhiều thứ đều đã thay đổi, từ lúc cậu bị nhà họ Diệp bỏ rơi, giữa cậu và Diệp Tinh cũng đã vạch ra một ranh giới không thể vượt qua.



Hơn nữa võ mạch từng đi theo cậu mười năm, bây giờ đang ở trên người Diệp Tinh.



Thấy Diệp Tinh đến, Hoa Lộng Ảnh lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh đến rồi à!”.