Chương 1843
Bàn ghế bị đập nát trên mặt đất, còn cả cửa chính bằng thủy tinh, cộng lại cũng hơn ba nghìn tệ, nếu như là lúc trước, chắc chắn cô ta sẽ không chút do dự trừ tiền lương của Diệp Thiên, thậm chí còn bắt cậu tăng ca làm việc đế bồi thường.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cô ta không dám để Diệp Thiên bỏ ra sô’ tiền này nữa, ngay cả Triệu Lạc Sơn và Nam Liệt cũng không dám nói lời dọa dẫm với người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho kia, hơn nữa còn cung kính với ông ta như cung kính với thần.
ông ta ra mặt bảo vệ Diệp Thiên, mặc dù là nhất thời hứng khới, nhưng ai dám đảm bảo ông ta không có quan hệ gì khác với Diệp Thiên? Nếu nhằm vào Diệp Thiên, chọc cho người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho kia trở về, đến lúc đó cô ta có khóc cũng không tìm được chỗ để khóc.
Diệp Thiên mỉm cười, cũng không khăng khăng đòi trả nữa, trái lại còn mừng rỡ không thôi, tiền lương một tháng của cậu cũng không cao, nếu như trừ đi đế đền bù thiệt hại, vậy tháng này cậu phải uống gió tây bắc mà sống rồi.
Xảy ra chuyện của Triệu Lạc Sơn này, bầu không khí trong quán bar cũng thay đổi hẳn, rất nhiều khách khứa đều không còn hứng thú, lần lượt rời đi, trái lại là đám người Nhậm Uyển Doanh, bọn họ vẫn đang líu ríu truyện trò ở vị trí của mình.
Khiếp sợ qua đi, tính tò mò của các cô gái tăng cao đột ngột, cũng bắt đầu bàn tán về chuyện của Diệp Thiên.
Ngay cả Triệu Lạc Sơn đến, Diệp Thiên cũng không hề dao động, còn mạnh mẽ cứng đối cứng với bốn viên tướng tài dưới trướng hắn ta, đối mặt với Nam Liệt khủng bố như vậy mà không đổi sắc mặt, loại khí phách gan dạ này là thứ khiến cho các cô gái đang độ tuổi hồng trẻ trung này rung động.
Trước đó Lý Hoan còn coi Diệp Thiên là đồ ra vẻ tinh tướng, lúc này đã thay đổi suy nghĩ, đôi mắt xinh đẹp không ngừng lóe lên ánh sáng tò mò và hứng thú, ánh mắt liên tục đảo qua Diệp Thiên ở cách đó không xa.
“Uyển Doanh, bây giờ mình bắt đầu hiểu rõ lời cậu rồi, Diệp Thiên này quả thật rất đặc biệt!”
Không bàn cái khác, chỉ nói đến việc Diệp Thiên bị Triệu Lạc Sơn nhằm vào lại có thể khiến cho một cao thủ ra tay cứu giúp, điều này đã đủ để các cô coi trọng Diệp Thiên hơn rồi.
Nhậm Uyển Doanh mỉm cười gật đầu, khẽ nghiêng đầu nhìn, chỉ cảm thấy bức màn bí ẩn trên người Diệp Thiên lại dày thêm mấy tầng.
Tối nay, mấy cô gái đang độ thanh xuân này liên tục tìm cơ hội đế Diệp Thiên đến bàn của mình, Lý Hoan còn mấy lần giật dây Diệp Thiên uống rượu, xin lỗi chuyện lúc trước, nhưng Diệp Thiên cũng chỉ lướt qua rồi thôi, từ đầu đến cuối luôn duy trì khoảng cách an toàn với mấy cô gái này.
Mười một giờ đêm, trước một căn biệt thự ven biển lớn nhất Cảng Đảo, một bóng người ngưng mắt lẳng lặng đứng đó.
Căn biệt thự có diện tích rất rộng, trong phạm vi mười dặm ven biến chỉ có một căn này, xung quanh đều dùng cột trụ tròn màu vàng chống đỡ, bên trên cột trụ khắc rồng vẽ phượng, lộ rõ vẻ vàng son lộng lẫy, hiến hiện khí khái của bậc đế vương.
Trước cửa chính biệt thự đặt một tảng đá cẩm thạch thiên nhiên, bên trên khắc một chữ Triên: Cân!
Chữ ‘Cận’ này, ngòi bút sắc bén, mỗi một nét đều lộ rõ sắc sảo trong đó, nếu người bình thường quan sát kỹ càng, còn có thể cảm nhận được khí thế sát phạt lạnh lẽo đẫm máu, chinh chiến nửa đời người ở bên trong nó, rõ ràng là xuất phát từ danh gia vọng tộc.
Nơi này chính là nhà họ Cận, gia tộc độc nhất vô nhị, được xưng là ‘Vua’ của cảng Đảo -ông vua Cận Gia.
Bóng hình đứng bên ngoài biệt thự chính là người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho vừa rời khỏi quán bar kia, nhìn chỗ ở của nhà họ Cận khác nhau một trời một vực với trước kia, trong mắt ông ta toát đầy nhớ nhung.
“Hơn một trăm năm, cuối cùng tôi cũng trở về rồi!”