Chương 1842
“Thế giới sắp biến động, người có thể đứng đến cuối cùng trong trận đại chiến này chỉ có thế là quái vật nắm giữ sức mạnh cực lớn, lần này ai sẽ trớ thành nhân vật chính của trận đại chiến này đây?”.
Đúng lúc này, bên trong quán bar Đường Triều…
“Rồng đại nội Tiền Thanh xuất hiện, Cận gia cảng Đảo xuất thần hào”.
Diệp Thiên khẽ lẩm bấm câu nói này, ánh mắt hoi sáng lên, tu vi mà cậu tự phong ấn lại đang sục sôi chính vì có sự xuất hiện của Cận Vô Trần!
“Không ngờ một vị vương cấp chín sao tối cao thời nay lại xuất hiện ớ Cảng Đảo, xem ra mình chọn sai chỗ rồi!”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, nhếch miệng cười khổ.
Cậu đến Cảng Đảo vốn là để tu thân dưỡng tính, trải nghiệm mọi loại hương vị của cuộc sống, dùng tư thái bình thường nhất, thanh thản nhất giúp tâm cảnh bản thân thăng hoa, từ đó đột phá đến cảnh giới phá
nguyên, gầy dựng nền tảng để luyện chế Chân Võ Thiên Lôi Kiếm.
Nhưng bây giờ, một vị vương cấp chín sao xuất hiện ở Cảng Đảo, còn có duyên gặp cậu một lần, điều này báo hiệu tháng ngày yên bình của cậu sắp kết thúc rồi.
“Nhưng mà, vì sao ông ta lại muốn ra tay giúp mình? Còn quát bảo đám người Triệu Lạc Sơn rút đi?”
Ánh mắt Diệp Thiên chợt lóe, ngơ ngẩn nhìn xuống mặt đất.
“Chẳng lẽ ông ta đã cảm nhận được tu vi của mình?”
Cậu im lặng một lát, sau đó âm thầm lắc đầu, phủ định suy đoán này.
Từ khi đến Cảng Đảo, cậu đã phong ấn sức mạnh của mình, trừ phi cậu tự động cởi bỏ phong ấn, bằng không dựa vào khả năng ẩn giấu khí tức của cậu, cho dù là vương cấp siêu cấp cũng tuyệt đối không thể nhận ra khác thường của cậu.
Mặc dù người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho kia đứng ở trên đỉnh kim tự tháp của vương cấp, nhưng muốn dò xét tu vi của cậu thì chắc chắn không thể nào.
Nghĩ như vậy, có lẽ người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho lên tiếng giúp đỡ cậu thật sự chỉ là nhất thời hứng khởi.
“Hi vọng ông là bạn bè chứ không phải kẻ địch!”
Diệp Thiên thở dài một hơi, chuẩn bị xử lý tàn cuộc nơi này.
“Diệp Thiên, anh không sao chứ?”
Khi cậu đang suy nghĩ, Nhậm Uyển Doanh đi đến, nhẹ giọng hỏi thăm, trong đỏi mắt đẹp mang theo ân cần quan tâm.
“Không sao!”
Diệp Thiên xua xua tay, quay lại với vai trò một nhân viên phục vụ, bẳt đầu thu dọn mảnh kính vỡ và đống bừa bộn đầy trên mặt đất nơi này.
Cậu vừa dọn dẹp vừa nhìn về phía bà chủ của quán bar.
“Bà chủ, ngại quá, nguyên nhân chuyện này bắt nguồn từ tôi, tôi sẽ bồi thường toàn bộ thiệt hại nơi này, trừ trong tiền lương của tôi đi, tháng này không đủ thì trừ thêm của tháng sau cũng được!”
Sắc mặt bà chủ quán bar trẻ tuổi hơi thay đổi, trước đây cô ta luôn luôn đối xử khẳt khe với Diệp Thiên, lúc này nét mặt lại vô cùng hiền lành, lập tức lắc đầu.
“Không sao, nơi này cũng không thiệt hại gì nhiều, tháng này vẫn phát lương như thường cho cậu!”