Cao Thủ Tu Chân

Chương 1258






Chương 1385

“Diệp Lăng Thiên, thấy sao hả?”

Neil Wodos chiếm thế thượng phong nhưng lại không vội ra đòn tiếp mà ngược lại nhìn sang Diệp Thiên, có cảm giác như đang chơi trò mèo vờn chuột.

Diệp Thiên nở nụ cười, đột ngột kéo toạc áo trên người, để lộ thân thể rắn chắc và trắng trẻo, cơ bắp và đường cong cân đối và cực kỳ đẹp, mỗi một tấc đều mang khả năng bộc phát cực mạnh.

“Cuộc chiến như thế này mới thật sự thú vị”.

Mái tóc đen của cậu tung bay, bổng dưng có ánh sáng thần thánh toát ra từ trong đôi mắt.

Một làn sóng lan ra trên không trung, một thanh kiếm dài trong suốt khó nhìn thấy được bằng mắt thường đột ngột hình thành trên đỉnh đầu của Neil Wodos, đâm thẳng xuống ông ta.

“Gì cơ?”

Neil Wodos giật mình thốt lên, vẻ mặt hốt hoảng.

“Cái gì?”

Vẻ mặt Neil Wodos thay đổi, ông ta có thể cảm nhận được một luồng gió lướt qua đỉnh đầu, tốc độ không thể kém hơn cú chưởng vừa rồi của mình.

Cơ thể ông ta cấp tốc lùi về sau muốn tránh một đòn này, ông ta có thể cảm nhận được luồng gió lướt ngang qua trước mặt ông ta, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ vật gì.

Đám người Ẩn Giả đứng xung quanh xem cũng ngơ ngác, đều không biết đã xảy ra chuyện gì, họ không biết tại sao Neil Wodos lùi lại, nhưng họ cũng có thể cảm nhận được là dường như có vật gì đáng sợ không cho người biết đâm xuyên trong không khí ở không gian phía trước.

Ánh mắt Diệp Thiên vẫn như cũ, trong bóng tối, Neil Wodos chỉ cảm thấy một luồng gió cực mạnh như ẩn như hiện đang theo sát ông ta, ông ta liên tục di chuyển trong hư không nhưng vẫn không thoát được nó.

“Khốn kiếp”.

Cuối cùng Neil Wodos dừng bước, ông ta cảm nhận được luồng gió mạnh trước mặt, bỗng hét lên một tiếng, chân nguyên trên người bùng phút, đánh một cú ra.

Cú đấm này của ông ta như linh dương treo sừng, tuyệt diệu như trời sinh, sức mạnh chân nguyên và xác thịt hòa làm một, không gian phía trước bị đánh lõm xuống, trong hư không vô hình như có thứ gì đó chạm vào cú đấm của ông ta rồi phát ra tiếng nổ.

“Ầm!

Cú đấm của Neil Wodos đánh tới, luồng gió đó cũng lập tức tan biến, nhưng bản thân ông ta cũng bị một lực cực lớn đẩy lùi về sau, vẻ mặt đã tái nhợt.

“Đây là… sức mạnh tinh thần?”

Ồng ta nhìn Diệp Thiên, bỗng giật mình khi chú ý đến ánh sáng trong mắt cậu.

Mặc dù ông ta không rõ lắm về sức mạnh tinh thần, nhưng trước đây khi theo học với thầy của mình, ông ta cũng gặp qua không ít đại sư có sức mạnh tinh thần, những người này có danh tiếng khá lớn ở khắp bốn phương thế giới, chỉ một suy nghĩ đã có thể giết người trong vô hình, ngàn dặm đuổi theo, cực kỳ đáng sợ.

Hành trình luyện sức mạnh tinh thần này trước khó sau dễ, một đại sư sức mạnh tinh thần hễ tu luyện thành công thì đủ để sánh ngang với vương cấp, dùng công kích vô hình đế làm người khác bị thương, bảo vệ chính mình.

Ồng ta chưa từng đánh nhau với đại sư sức mạnh tinh thần, nhưng lúc này, thứ mà Diệp Thiên đang sử dụng lại là sự tấn công của sức mạnh tinh thần, nếu không chắc chắn sẽ không vô hình khiến ông ta không thể bắt kịp.

Ông ta không ngờ Diệp Thiên lại là một đại sư sức mạnh tinh thần.