Cao Thủ Tu Chân

Chương 1257






Chương 1384

Cậu không nôn nóng ra tay, chỉ cười nhạt và hỏi: “Trước khi ra tay, tôi có vài thắc mắc, ông là vương cấp mà lại dám ngang nhiên xuất hiện, lẽ nào ông không để tâm đến ràng buộc trong quy ước vương cấp sao?”

Neil Wodos bình thản, ông ta nắm chân nguyên thất luyện trong tay, phân cắt không gian phía trước mặt.

Ông ta phất nhẹ tay rồi nói với vẻ mặt thản nhiên: “Quy ước vương cấp không có khả năng ràng buộc tôi”.

“Những ràng buộc của quy ước vương cấp là dành cho những vương cấp trước khi ký kết công ước, còn tôi, sau khi công ước vương cấp được ký kết thì tôi mới trở thành vương cấp, tôi thuộc vương cấp thế hệ mới, không nằm trong phạm vi ràng buộc”.

“Thì ra là như vậy”. Diệp Thiên gật đầu và nói tiếp: “Nếu như đã như vậy thì hãy ra tay đi”.

“Tôi đã từng nói, tối nay tất cả các người đều phải chết ờ đây, dù cho là vương cấp như ông thì cũng sẽ có cùng kết cục thôi”.

Neil Wodos nở nụ cười lạnh lùng trên khóe môi, ánh mắt thoáng qua ánh sáng trắng.

“Diệp Lăng Thiên, nếu như cậu đã muốn biết vương cấp thật sự là thế nào thì tối nay tôi sẽ cho cậu được như ý nguyện”.

“Tôi sẽ cho cậu biết, rốt cuộc không phải vương cấp và vương cấp cách biệt nhau xa thế nào”.

ông ta vừa dứt lời thì đột ngột đưa tay ra, hướng về phía Diệp Thiên đang đứng và bóp chặt lại.

Ông ta vừa bóp chặt lại thì không gian xung quanh Diệp Thiên trong phạm vi mấy chục trượng trở lại như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không gian bị thắt chặt lại, những tia khí tức thất luyện ngưng tụ lại từ chân nguyên đang ép về phía trong, chặn hết đường tiến và đường lui của Diệp Thiên.

“Hừm”.

Diệp Thiên cười khinh bỉ, giơ bàn tay lên rồi lướt ngang trước mặt.

“Rắc rắc”.

Sau động tác đó của cậu, tất cả các rào chắn xung quanh đều nát vụn, tiếng thủy tinh vỡ nát liên tục vang lên.

Neil Wodos tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ cũng có vậy mà thôi, ông ta kẹp năm ngón tay lại, đẩy bàn tay về trước, một luồng chân nguyên cực mạnh bộc phát ra từ lòng bàn tay, biến thành một bàn tay chỉ to tầm mấy trượng.

Bàn tay đó nhỏ hơn gấp mấy lần so với Mật Tông Đại Thủ Ấn mà Phật một tay Anlonge đã đánh ra lúc nãy. Nhưng bàn tay chỉ to tầm mấy trượng đó thôi lại xuyên thủng không gian, giống như một chiếc tên lửa, phóng về trước ngực Diệp Thiên.

Diệp Thiên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy có tiếng động rền trời, khí kình dậy sóng trên không trung, Diệp Thiên đã bị đánh bật ra sau, quét một vạch dài trên không trung.

Đấy là đòn tấn công ngưng tụ từ chân nguyên của vương cấp thật sự, dù là mười hay một trăm Mật Tông Đại Thủ Ấn cộng lại thì cú đánh này cũng có thể phá tan ngay tại chỗ, đấy là sự khác biệt giữa chân nguyên và chân khí, hai thứ vốn dĩ không thuộc cùng một đẳng cấp.

Diệp Thiên lùi về sau đến mấy chục trượng, cậu lộn người, giâm mạnh chân, toát ra một luồng sóng khí rồi mới đứng vững lại.

Cậu cúi đầu, nhìn xuống ngực mình thì nhìn thấy dấu năm ngón tay rõ rành rành trên vạt áo trước ngực. Cậu có thế chắc chắn rằng, nếu như một tên bán vương tam chuyển mà trúng phải chiêu lúc nãy thì đã bị thủng ngực rồi.