Cao Thủ Tu Chân

Chương 1047




“Trong giới thượng lưu ở thủ đô, chẳng có mấy ai không biết đến Lưu Hằng tôi. Cậu dám bảo tôi cút, cứ cho là tôi đồng ý đi, nhưng cậu nghĩ những người bạn của tôi có đồng ý không?”.



Cậu ta cố ý nâng cao giọng, xung quanh có không ít người nhìn sang, vẻ mặt sâu xa, ánh mắt không hề thân thiện.



Những người này đều là bạn của Lưu Hằng, hầu như ai cũng là con cháu các gia tộc lớn ở thủ đô. Bình thường bọn họ xem Lưu Hằng là người đứng đầu, tự tạo thành một nhóm.





Lưu Hằng có xung đột với Diệp Thiên, bọn họ đều nhìn thấy cả, chỉ cần Lưu Hằng nói một câu thì người ở đây sẽ đứng dậy hết.



Nhiều người thầm cười giễu trong bụng, Diệp Thiên trông lạ mặt, bọn họ chưa từng gặp qua, rõ ràng không phải người của giới này ở thủ đô. Gia thế Lưu Hằng rất khủng khiếp, sau lưng có nhà họ Lưu, mặc dù không thể xếp vào những gia tộc hàng đầu, không thể sánh bằng nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa, nhưng cũng có thể xem là một trong những gia tộc mạnh nhất trong số các gia tộc hạng hai.



Lưu Hằng là con trai duy nhất của nhà họ Lưu, được ông cụ xem trọng, coi cậu ta như gia chủ tương lai mà đào tạo. Tài nguyên và mối quan hệ mà cậu ta nắm trong tay không biết gấp bao nhiêu lần gia tộc bình thường.



Diệp Thiên chống đối lại Lưu Hằng hoàn toàn là tự rước lấy nhục, chán sống rồi.



“Lưu Hằng?”.



Diệp Thiên không nhìn đến những người xung quanh, chỉ cười khinh bỉ.



“Anh còn chưa phải cậu ấm hạng nhất ở thủ đô này mà cũng dám ở đây tự báo tên họ với tôi?”.



Cậu đặt ly rượu xuống, cầm một miếng hoa quả lên, hoàn toàn không để tâm đến Lưu Hằng.



Những cậu ấm đỉnh cao ở đẳng cấp như Âu Dương Đoạn Vân, Khương Long Hoa cũng chỉ có thể im lặng cúi đầu trước mặt cậu, chỉ một tên Lưu Hằng sao cậu phải để tâm?



Ánh mắt Lưu Hằng lập tức trở nên lạnh lùng.



“Cậu muốn chết phải không?”.



Cậu ta nheo mắt lại, lóe lên sự nguy hiểm. Nếu hôm nay không phải là buổi tiệc của nhà họ Giang, cậu ta không dám tùy ý gây chuyện, thì chỉ dựa vào một câu nói của Diệp Thiên đã đủ để cậu ta đánh Diệp Thiên tàn phế.



Trong mắt Lưu Hằng ẩn chứa sát khí, những người bạn xung quanh cậu ta đều rục rịch đứng dậy. Nhìn thấy cảnh này, Tiết Tử Kỳ lập tức nheo mắt lại, bước ra chắn trước mặt Lưu Hằng.



“Anh Lưu, anh đừng tức giận!”.



“Đây là bạn của Tinh Tinh, ở tỉnh khác đến, không biết danh tiếng của anh, anh đừng chấp nhặt với cậu ta!”.



Cô ta nâng ly rượu lên, khom lưng với Lưu Hằng.



“Anh Lưu, ly rượu này tôi nhận lỗi với anh thay cậu ta, anh đừng chấp nhất với cậu ta, không quan tâm tới cậu ta là được rồi”.



Cô ta nói xong, nháy mắt ra hiệu với Lí Tinh Tinh.



“Tinh Tinh, còn không mời anh Lưu một ly?”.



Mặc dù cô ta không ưa Diệp Thiên, nhưng là bạn cùng phòng của Lí Tinh Tinh, cùng ăn cùng ngủ, nhìn biểu hiện của Lí Tinh Tinh rõ ràng rất coi trọng Diệp Thiên, đương nhiên cô ta không thể ngồi yên không quan tâm.



Nếu để yên không quản, Diệp Thiên bùng nổ xung đột với Lưu Hằng thật, cô ta sợ Diệp Thiên sẽ bị những cậu ấm bản địa này đánh tàn phế.

Lưu Hằng nở nụ cười lạnh lùng, nhìn về phía Lí Tinh Tinh. Cậu ta không hề xem trọng Diệp Thiên, mục tiêu của cậu ta chỉ là Lí Tinh Tinh mà thôi. Nếu Lí Tinh Tinh hiểu quy tắc, đồng ý uống rượu nhận lỗi, cậu ta cũng không ngại tha cho Diệp Thiên.