Cao Thủ Tu Chân

Chương 1046




Cô ta mỉm cười, khẽ nói với thanh niên kia: “Cậu Lưu, xin lỗi, tôi gặp được bạn rồi, ông chủ của Phương Thắng kia thì lần sau lại giúp tôi giới thiệu đi, tôi ở chỗ này là được rồi!”



Cô ta từ chối thẳng thừng như vậy khiến ánh mắt thanh niên chợt ngừng lại, anh ta nhìn Diệp Thiên ở bên cạnh Lí Tinh Tinh, ánh mắt lại càng lạnh lùng hơn.



Nhìn thấy vẻ mặt thanh niên đó không đúng, Tiết Tử Kỳ ở bên cạnh vội hòa giải, nói.





“Tinh Tinh, hôm nay ở đây có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, cũng không hiếm chủ tịch, giám đốc công ty giải trí lớn, quen biết bọn họ cũng sẽ có lợi cho việc gia nhập giới giải trí sau này của cậu, ai trong bọn họ cũng có khả năng trở thành người hỗ trợ sau này đấy!”



“Cậu Lưu bây giờ đưa cậu đi qua, để mọi người biết cậu, sau này cho dù cậu vào công ty này thì đều có lợi cả, đừng lãng phí tâm ý này của cậu Lưu!”



Thanh niên nghe thấy vậy, cũng trầm giọng nói: “Tinh Tinh, ở trong giới này phải biết nắm bắt cơ hội, đừng bởi vì một vài chuyện không quan trọng hoặc là bạn bè không quyền không thế mà lãng phí cơ hội kết thân với những người quyền quý cấp cao!”



Nói rồi, anh ta huơ tay với Diệp Thiên, giọng điệu rất tùy tiện.



“Anh tránh ra, tôi muốn đưa Tinh Tinh đi!”



Thanh niên đang chuẩn bị vượt qua Diệp Thiên từ phía trước, thì ngay lúc đó, Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.



“Cút!”







“Cút!”.



Giọng nói Diệp Thiên bình thản, trên tay còn cầm một ly rượu, nhưng lời nói lại không cho phép nghi ngờ. Thanh niên lập tức dừng bước, trong thời gian ngắn không dám tiến tới phía trước.



Đôi mắt Tiết Tử Kỳ lóe sáng, vô cùng kinh ngạc. Diệp Thiên trông có vẻ nho nhã lịch thiệp, dường như không thích giao lưu với người khác, nhưng không ngờ cậu vừa lên tiếng lại dứt khoát thẳng thắn như vậy.



Cô ta nhìn về phía cậu Lưu ở bên cạnh, bỗng phản ứng lại. Nên biết rằng người đứng trước mắt là cậu ấm duy nhất của nhà họ Lưu, một trong những gia tộc quyền thế ở thủ đô.



Diệp Thiên lại dám bảo cậu ta cút?



Tiết Tử Kỳ lắc đầu, trong lòng cảm thấy không ổn.



Quả nhiên, chỉ mười mấy giây sau, cậu Lưu hoàn hồn lại, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng.



“Cậu bảo tôi cút sao?”.



Cậu ta tiến sát lại Diệp Thiên, vẻ mặt mỉm cười nhàn nhạt, vô cùng lạnh lùng.



Cậu ta đường đường là cậu ấm của nhà họ Lưu, trong thế hệ trẻ trên khắp thủ đô, người dám nói cậu ta cút chỉ đếm được trên đầu ngón tay.



Những người khác nhiều lắm cũng chỉ ngang vai ngang vế với cậu ta, có ai dám nói năng xấc láo với cậu ta như vậy?



“Có phải lời tôi nói chưa đủ rõ ràng hay không?”.



Diệp Thiên đưa mắt sang, cuối cùng dừng ánh mắt trên người cậu Lưu, đầy vẻ hờ hững.



Cậu Lưu nghe vậy lập tức cười nhạt.



“Ha, thằng nhóc, tôi thật sự khâm phục cậu đấy!”.



“Tôi vốn chỉ muốn dẫn Tinh Tinh rời đi, không muốn quan tâm đến nhân vật nhỏ bé như cậu, cậu còn chủ động đứng ra tìm cảm giác tồn tại sao?”.



Cậu ta chỉ vào cổ áo mình, vẻ mặt hãnh diện.