Cánh Tay Trái Của Ông Trùm

Chương 17: Người đàn ông của tôi




Cuối cùng thì Chu Tước cũng đã về đến nhà, khi nhìn thấy cô, Niệm Niệm liền nhanh chóng bước đến, nói:

- Chị Tước, từ sáng đến giờ chị đi đâu vậy? Lão đại tìm chị đến sắp phát điên rồi kìa!

- Tìm chị làm gì?

- Em cũng không biết nữa, từ sáng Lão đại đã hấp ta hấp tấp đi khắp nhà tìm chị, thậm chí anh ấy còn xông xuống mật thất tìm nữa mà.

Chu Tước có chút quan ngại về IQ của Nam Cung Mộ, rõ ràng anh là một người rất thông minh, nhưng tại sao anh lại có thể nghĩ rằng cô sẽ chui xuống cái mật thất vừa tối vừa bẩn chứ? Cả đời Chu Tước chỉ có ngồi vào máy tính, ngủ ở chỗ sạch sẽ thôi nhé!

- Vậy anh ta đâu rồi?

- Hình như đang ở phòng máy của chị đó.

Chu Tước nghe xong cũng gật đầu, đã biết vị trí chính xác thì cô cũng phải lên tìm người thôi chứ ở đây làm gì nữa!

Vừa mới mở cửa bước vào phòng thì đã có một bàn tay đủ mạnh mẽ để kéo cô lại, truyền cho cô một cảm giác cực kỳ ấm áp, thậm chí là cô còn cảm nhận được người này có hơi run rẩy một chút.

- Anh sao vậy?

- Từ sáng đến giờ em đi đâu vậy? Em có biết anh đã tìm em bao lâu rồi không? Hơn nữa anh gọi điện em cũng không nghe máy... Chu Tước, rốt cuộc em...

Còn chưa để Nam Cung Mộ "nói hết nỗi lòng" thì Chu Tước đã chủ động khóa môi anh lại bằng một nụ hôn. Không cần nói cũng biết anh rất ngạc nhiên, không hiểu sao tự nhiên con chim xinh đẹp nhà mình hôm nay lại chủ động như vậy nhỉ? Rõ ràng bình thường anh mới là người chủ động cơ mà?

- Chu Tước?

- Anh im lặng một chút đi được không, lải nha lải nhải, nhức đến cả tai rồi nè!

- Em...

- Hôm nay Nam Cung gia hẹn gặp mặt... Cũng chỉ là đi xem qua một chút thôi mà, anh đừng có lo!

Nam Cung Mộ nghe vậy cũng có hơi nhíu mày, rõ ràng mới mấy hôm trước anh đã cho người đến cảnh cáo lão già Nam Cung Quách rồi kia mà? Vậy mà lão ta còn dám làm phiền đến con chim xinh đẹp của anh nữa sao? Đúng là lão già này muốn chống đối với anh đây mà!

- Vậy lão ta đã nói gì với em?

- Còn gì ngoài mấy chuyện như môn đăng hộ đối, bảo tôi hãy nhường anh lại cho Nhiếp Tào Oánh đi.

Dừng một chút, Chu Tước lại cười nhạt, nói:

- Mà công nhận Nhiếp Tào Oánh đó đáng thương thật đó, muốn gả vào Nam Cung gia đến mức không cần mặt mũi nữa rồi, đến cả chuyện cầu tình cũng dám... Đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt.

- Còn em trả lời như thế nào?

Lúc này Chu Tước liền túm lấy cổ áo của anh, trực tiếp kéo anh xuống, sau đó còn cười nhạt nói:

- Đương nhiên là bảo cô ta nằm mơ rồi! Người đàn ông của tôi! Tôi vẫn chưa vứt bỏ thì đừng hòng mà chạm đến!

Mặc dù nghe qua câu này thì vị thế của Nam Cung Mộ cũng sẽ bị lung lay, nhưng mà không hiểu tại sao anh lại thấy rất thích thú... Đặc biệt là câu nói "Người đàn ông của tôi", thật sự là khiến người ta cảm thấy hạnh phúc mà.

- Đương nhiên rồi, người đàn ông này chỉ có thể là của em thôi.

Nói xong Nam Cung Mộ lại còn chủ động hôn lên môi cô. Ban đầu chỉ là một nụ hôn đúng nghĩa, nhưng không biết từ đầu thôi thúc mà anh lại lấy cô, trực tiếp bế cô lên rồi rời khỏi phòng máy tính.

Đi thẳng về phòng của mình, nhẹ nhàng đặt Chu Tước xuống giường và tiếp tục với nụ hôn dây dưa vừa rồi.

Ban đầu Nam Cung Mộ còn nghĩ bản thân sẽ bị cô "tán pay đầu", nhưng ai mà có ngờ con chim xinh đẹp này lại còn chủ động hơn cả anh, trực tiếp đẩy anh nằm xuống giường, sau đó là trèo lên người anh.

Mà khoan đi, dừng khoảng chừng là hai giây, sao cái cảnh con chim quyến rũ này chủ động nhìn cứ quen quen thế nào ấy nhỉ?

Rút kinh nghiệm sâu sắc từ lần bị chơi trước, Nam Cung Mộ đã ôm chặt lấy eo của cô, còn mỉm cười nói:

- Chim à, em đừng có mong mà quất ngựa truy phong như lần trước!

- Vậy anh nghĩ anh có thể nắm bắt được chim sao?

- Anh không nắm bắt... Mà trực tiếp đóng thuyền em luôn!

Chu Tước cũng chỉ phì cười, dù sao cũng lỡ mang tiếng là hồ ly tinh... À không, phải nói là con chim tinh quyến rũ Nam Cung Mộ rồi, thôi thì lỡ có tiếng phải có miếng chứ!

Lúc này Chu Tước cũng đưa tay từ từ cởi cúc áo của Nam Cung Mộ ra, gương mặt của anh bắt đầu hiện lên dấu chấm hỏi. Đợi tới khi áo đã cởi hết cúc anh mới nắm tay của cô, nói:

- Chim à? Em thật sự định "tái chanh" anh à?

- Anh không thích sao?

- Thích! Ngu gì mà không thích... Nhưng mà... Em bị đập đầu vào tường à?

- Ý anh là đầu óc của tôi có vấn đề à? Anh mới có vấn đề! Cả nhà anh đều có vấn đề!

- Vậy... Chim à, hôm nay anh không khách sao nha!

- Cứ thử xem đã.

Dứt lời, Nam Cung Mộ đã trực tiếp đảo ngược tình thế, còn hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói:

- Em chết chắc rồi, chim à!