Cánh Tay Trái Của Ông Trùm

Chương 16: Chim xinh chim đẹp chứ chim không lành (2)




Nhìn thấy tình hình có vẻ không ổn, Nam Cung Hỷ Hoan lại nhìn Chu Tước, nói:

- Chu Tước, chúng tôi có thể chấp nhận việc chị là nhân tình của anh cả. Nhưng chị đừng mơ đến việc gả vào Nam Cung làm con dâu nhà tôi!

Chu Tước lúc này cũng đưa mắt nhìn Nam Cung Hỷ Hoan, bị cô nhìn nên cô bé cũng có hơi giật mình, nhưng rồi sau đó cô lại mỉm cười, nói:

- Tôi cũng đâu có nói là sẽ gả vào nhà các người? Xoắn cái gì chứ?

- Ý chị là sao?

- Ý trên mặt chữ. Tôi không hứng thú với cái gia đình rắc rối của các người, nên đừng lo... Tôi không làm dâu nhà các người đâu!

Nghe Chu Tước nói mà ai nấy cũng bán tính bán nghi. Hiển nhiên Bạch Nhã Tâm cũng đã bắt được điểm này, bà ấy mới nhìn cô, nói:

- Chu Tước à, đời người con gái có bao nhiêu thanh xuân đâu? Nếu như cô đã không có ý định gả cho Nam Cung Mộ, thì hà cớ gì phải cản trở nhân duyên của thằng bé với Oánh Oánh?

- Tôi đã nói rồi! Là Nam Cung Mộ không nỡ rời xa tôi, thứ nhất là vì anh ta yêu tôi, thứ hai là vì anh ta cần phải giữ vững cái danh "Ông trùm", mà như các người biết đó. Cái đám nam nhân ngu ngốc kia chỉ biết đánh đấm thôi, cứ mỗi lần đi xử lý việc về nhà là máu me be bét, nếu như không có tôi âm thầm hỗ trợ... Thì chắc gì hiện tại Nam Cung Mộ còn cái danh "Ông trùm" cho các người bám víu!

Cả nhà Nam Cung: "..." Nhỏ này tuổi ngựa hả! Sao mà nói chuyện thẳng như ruột ngựa vậy?

Khi này Nam Cung Vũ cũng nhìn Chu Tước với ánh mắt rất thích thú, quả thật thì hình mẫu bạn gái lý tưởng của cậu ta chính là Chu Tước. Vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp, lại còn rất thẳng thắn nữa, đúng là khiến người ta chú ý không có điểm dừng mà.

- Chu Tước, chị là đàn em mà gọi thẳng tên của Nam Cung Mộ như vậy thì không phải phép lắm nhỉ?

- Vậy sao? Nhưng Nam Cung Mộ không có ý kiến... Thì cậu lấy cái tư cách gì mà ý kiến với tôi?

- Đương nhiên là có rồi, tôi là em trai của anh ấy, cũng là một nửa...

- Còn tôi là người mà Nam Cung Mộ yêu!

Nam Cung Vũ cứng họng. Nếu như bây giờ xét về vai vế thì Nam Cung Vũ chỉ là một đứa em trai cùng cha khác mẹ thôi, nhưng Chu Tước chính là bạn gái của Nam Cung Mộ, là chị dâu của cậu ta. Theo lý thì cậu ta còn phải cung kính gọi Chu Tước một tiếng chị dâu nữa kìa.

Thấy con trai bị chèn ép, Nam Cung Quách mới nói:

- Vậy tôi lấy tư cách là cha của bạn trai cô nói chuyện với cô... Thì sao?

- Nếu như không phải Nam Cung Mộ mắt nhắm mắt mở cho qua, thì quý ngài Nam Cung nghĩ là mình vẫn là cha của anh ấy sao?

- Chu Tước, nói chuyện với người lớn cũng cần phải nể nang một chút.

- Tính tôi thẳng thắn, có sao nói vậy... Từ xưa đến nay tôi chưa từng nói ngọt để lấy lòng ai. Thứ tôi lấy lòng duy nhất... Chính là bộ lòng của kẻ ngán chân tôi.

Nam Cung Quách cũng bị dọa đến rùng mình, nói thật thì ban đầu khi ông ta nhìn thấy Chu Tước thì cũng chẳng sợ hãi đến vậy. Nhưng cách đây hai năm, Nam Cung Quách đã từng nhìn thấy Chu Tước giết người rồi, tuy rằng không phải "lấy lòng" như cô nói, cũng không phải cắt lưỡi, mà chỉ đơn giản là Chu Tước ôm lấy đầu của tên đó, trực tiếp bẻ gãy cổ.

Với cái vẻ mặt điềm nhiên, thậm chí là một chút sợ hãi cũng không có.

Kể từ đó Nam Cung Quách đã tin rằng, Chu Tước là người nói được làm được!

- Chu Tước, tôi vẫn khuyên cô hãy nhanh chóng rời xa Nam Cung Mộ đi. Nếu như nó bị quân nhân truy đuổi thì cô cũng khó mà thoát tội.

- Nhưng tôi nghĩ người lao đao nhiều nhất... Là các người đó!

Bị nói trúng tim đen, trên dưới Nam Cung gia liền im bặt.

Chu Tước thấy trò này hết vui rồi, nên cô cũng mặc kệ bọn họ đang ấm ức và muốn nói gì đó tiếp theo, cô đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

Khi này Nhiếp Tào Oánh lại nói:

- Chị Chu Tước, chúng ta vẫn chưa nói xong mà?

Khi Chu Tước xoay người lại thì Nhiếp Tào Oánh đã bị hoảng hốt khi có một con dao vừa mới rơi xuống ở trước mặt của cô ta, hai mắt của Nhiếp Tào Oánh cứ gọi là trợn trắng đầy sợ hãi.

Nhưng Chu Tước chỉ nói:

- Ngại quá, lỡ tay. Nhiếp tiểu thư không sao chứ?

- Không... Không... Không sao...

- Thật may quá. Vậy Nhiếp tiểu thư còn muốn nói gì với tôi sao?

- Không có... Không có...

Chu Tước cũng mỉm cười, sau đó là quay lưng rời đi, những người trong Nam Cung gia cũng muốn lên tiếng nhưng sau một màn "lỡ tay" vừa rồi thì họ cũng đành im bặt.

Mãi cho đến khi Chu Tước đã rời đi thì Nhiếp Tào Oánh mới hoàn hồn và bắt đầu rơi nước mắt.

Nam Cung Quách cũng nhíu mày, nói:

- Cha, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?

- Xem ra chúng ta phải chơi biện pháp mạnh rồi!

- Ý cha là...?

- Gọi cho người đó đi, lần này phải thành công đấy!

- Con hiểu rồi.