Nửa năm qua, ngày nào Chu Hựu Chỉ cũng liên lạc với Thẩm Hoài Dư.
THPT Số 7 không có Thẩm Hoài Dư đối với Chu Hựu Chỉ mà nói chỉ là một ngôi trường khô khan và vô vị.
Trịnh Hạo Khoáng là người cùng lý tưởng với cô, Kỷ Nhạc Phàm đã lên đại học. Cậu có thể nói với Chu Hựu Chỉ ba lần một ngày rằng cậu nhớ Kỷ Nhạc Phàm.
Đúng rồi, còn có cả Mạc Hoài Lôi nữa, bây giờ hở một tý liền từ lớp bên cạnh đến tìm cô chơi đùa, hai người trở thành đôi bạn thân nhất của nhau.
Kể từ sau khi Mạc Hoài Lôi nhìn ảnh của Thẩm Hoài Dư xong thì Mạc Hoài Lôi liền thường xuyên nói lời thấm thía khuyên bảo Chu Hựu Chỉ phải trông chừng Thẩm Hoài Dư thật kỹ, cậu ta bảo: “Kiểu đàn ông đẹp trai này ở đại học rất được ưa chuộng đó.”
Chu Hựu Chỉ biết bạn trai mình rất đẹp trai, là bánh trái thơm ngon rất dễ bị cướp mất nhưng cô không cần thiết phải nhìn chằm chằm anh mọi lúc mọi nơi, bởi vì Thẩm Hoài Dư hận không thể ngày nào cũng quấn lấy cô để trò chuyện.
Mỗi ngày sau giờ học, bọn họ sẽ cố định nói chuyện điện thoại một tiếng đồng hồ.
Có hôm giáo viên vật lý kéo dài tiết học, côc về muộn nên không nhận được điện thoại của anh, cũng quên mất gọi lại cho anh. Ăn cơm tối xong liền đi tắm, sau khi tắm xong cô cầm điện thoại lên mới nhận ra anh đã gọi điện video cho cô một giờ trước.
Cô vội vàng gọi lại, tiếng chuông chỉ vừa mới reo thì anh đã nghe máy rồi.
Giọng nói anh trầm thấp, sau khi ‘alô’ một tiếng liền không lên tiếng nữa. Hình như anh đang ở ngoài bởi vì xung quanh rất yên tĩnh nhưng lại không có tiếng của bạn cùng phòng của anh.
Chu Hựu Chỉ hỏi anh đang ở đâu.
Thẩm Hoài Dư nói: “Bên ngoài thư viện.”
Chu Hựu Chỉ cảm giác được cảm xúc của anh rất tệ nên lại hỏi: “Anh ơi, anh không vui sao?”
“Không có.” Thẩm Hoài Dư nói vậy.
Nhưng sao Chu Hựu Chỉ có thể không nhận ra sự bực bội của anh được, cô lại nhẹ giọng nói: “Có thể kể cho em nghe những chuyện không vui không nè?”
Mặc dù lúc nào cũng là anh cưng chiều cô, nhưng cô rất hưởng thụ cảm giác dỗ dành anh.
Khi anh không vui liền giống như một con thú nhỏ bị thương chui vào góc để liếm láp vết thương. Cô sẽ dịu dàng an ủi và ôm anh vào lòng, nhìn cảm xúc chán nản và sắc bén của anh trở nên mềm mại dịu dàng đi vì cô, cuối cùng lại giống như khen thưởng mà tặng anh một nụ hôn thật ngọt ngào, cảm nhận tình cảm cuồng nhiệt chuyển động giữa hai người.
Cô rất yêu anh nên tự nhiên cũng chấp nhận dỗ dành anh, dùng cảm xúc của mình để bao dung anh.
Anh im lặng trong chốc lát, Chu Hựu Chỉ lắng nghe tiếng thở đều đều của anh trong micrô và tiếp tục chờ đợi.
“Anh sống ở đây rất tốt, anh chỉ sợ em… không nhớ anh.” Dứt lời anh lại lập tức hỏi: “Em có nhớ anh không? Em không nhớ anh, đúng không.”
Anh tự hỏi tự trả lời rồi tự phủ nhận chính mình.
Chu Hựu Chỉ nghe lời này của anh thì bật cười, cô bỗng nhớ đến chuyện Mạc Hoài Lôi bảo cô phải trông Thẩm Hoài Dư cho thật kỹ. Hừ… không cần trông, tự Thẩm Hoài Dư sẽ trông kỹ bản thân anh.
“Sao em lại không nhớ anh được, em siêu siêu siêu nhớ anh luôn ý. Em nhớ anh đến nỗi hận không thể lập tức đến gặp anh.” Chu Hựu Chỉ huyên thuyên nói một tràng thật dài.
Thẩm Hoài Dư nghe xong liền nói: “Nhưng anh gọi điện thoại cho em… Có phải em ngày càng bận hơn không? Cũng đúng, việc học của lớp 11 rất căng thẳng, thôi vậy… Sau này anh không vậy nữa.”
“Làm sao đó?” Chu Hựu Chỉ hỏi.
“Sẽ không làm phiền em mãi, gọi điện thoại cho em. Nếu em rảnh rỗi thì gọi cho anh, anh đợi điện thoại của em.” Thẩm Hoài Dư đang đứng trong rừng cây bên ngoài thư viện, anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng bị lá cây che mất một nửa. Mặt trăng vàng tròn như cái đĩa treo lơ lửng trên bầu trời, cũng không có ngôi sao sáng nào ở xung quanh nên lúc này ngược lại trông có vẻ hơi cô đơn.
Chu Hựu Chỉ ở bên kia cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng, thực sự rất muốn lập tức xuất hiện trước mặt anh, sau đó ôm anh một cái đầy yêu thương rồi nói bên tai anh một trăm lần câu ‘em nhớ anh, em thích anh’.
“Nếu em bận suốt, bận đến nỗi quên gọi cho anh luôn thì làm sao bây giờ?” Chu Hựu Chỉ lại hỏi.
“…” Thẩm Hoài Dư không lên tiếng, trầm ngâm thật lâu.
“Không trêu anh nữa… Em sẽ luôn luôn, mãi mãi thích anh. Hôm nay không nhận điện thoại là vì giáo viên dạy lố giờ, dì Đổng gọi em ăn cơm suốt. Ăn cơm xong liền đi tắm, chỉ không cẩn thận mà quên mất, một lần này thôi mà, anh tha thứ cho em nhé, được không?” Chu Hựu Chỉ nũng nịu xin xỏ với micrô.
Thẩm Hoài Dư không biết vì sao bây giờ lại trở thành cô xin lỗi anh, trong lòng lại rất hưởng thụ với sự giải thích của cô. Anh chậm rãi nói một tiếng: “Được.”
Thời gian kỳ nghỉ của Thẩm Hoài Dư sớm hơn Chu Hựu Chỉ, nhưng anh đã nhận việc với bên phía giảng viên nên cần phải ở lại trường thêm nửa tháng nữa.
Vì thế, khi Chu Hựu Chỉ được nghỉ học thì Thẩm Hoài Dư vẫn chưa quay về. Cô gần như theo bản năng mà lên kế hoạch đến thành phố của anh để tìm anh, thậm chí còn định tạo cho anh một điều bất ngờ.
Cô chỉ mang theo một chiếc ba lô rồi tràn đầy hào hứng bắt máy bay đến thành phố của anh.
Máy bay đến trễ tận mấy tiếng đồng hồ, vốn đến chiều là tới nơi nhưng lại trì hoãn đến tận trời tối. Sắp đến năm mới nên thời tiết rất lạnh lẽo, Chu Hựu Chỉ buộc khăn quàng cổ của mình thật chặt rồi lên xe taxi, vất vả đi lòng vòng nửa thành phố mới tìm được trường của anh.
Cô xuống xe nhìn thoáng qua tấm biển ở cổng trường, sau khi nhận ra điều gì đó mới mạnh mẽ quay đầu lại muốn ngăn chiếc xe taxi sau lưng mình thì đã chậm mất một bước, xe taxi đã nghênh ngang rời đi rồi.
Trường mà Thẩm Hoài Dư học là ‘đại học Du Châu’ chứ không phải là ‘đại học Công nghệ Du Châu’, cô đến nhầm chỗ rồi, cuống cuồng chạy đến ven đường muốn bắt một chiếc xe taxi khác nhưng lại phát hiện ra ‘đại học Công nghệ Du Châu’ này thật sự rất hẻo lánh, hiện tại sinh viên đều đã được nghỉ và về nhà cả rồi, đợi mười phút nhưng chẳng có chiếc xe ô tô nào đi ngang ra chứ đừng nói là xe taxi gì đó.
Hôm nay bôn ba cả một ngày, lại trì hoãn mất mấy tiếng đồng hồ ở sân bay, quý cô yêu kiều được chiều chuộng không thể kìm chế nổi tính khí của mình nữa, Chu Hựu Chỉ vừa mệt mỏi lại vừa sốt ruột, phiền muộn đến nỗi sắp khóc tới nơi rồi.
Thời điểm Thẩm Hoài Dư nghe điện thoại thì nước mắt của cô đã đảo quanh hốc mắt rồi.
Nghe thấy giọng nói của anh, cô liền không nhịn được mà khóc thành tiếng ——
“Anh ơi…”