Khi Chu Hựu Chỉ về đến nhà phát hiện Lâm Mạn Đồng cũng đã về đang mặc đồ ngủ ngồi trên sô pha.
Lâm Mạn Đồng lúc này không giống dáng vẻ xịnh đẹp động lòng người, cằm hếch lên trời như một con chim công giống ngày xưa. Cô ta đã tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt, khuôn mặt nhạt nhẽo càng tôn lên thần sắc cô đơn của cô ta, điệu bộ hoàn toàn khác với ngày thường.
Đổng Nhạc Vân ở bên cạnh thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Chu Hựu Chỉ trở về thì lén lút nháy mắt ra hiệu với cô, ánh mắt nhanh chóng liếc Lâm Mạn Đồng một cái như thể đang hỏi cô rằng chuyện gì đã xảy ra với Lâm Mạn Đồng?
Chu Hựu Chỉ lúc này kiệt sức đến nỗi không nghĩ đến chuyện nịnh nọt mẹ chồng tương lai cho thật tốt nữa.
Vẻ mặt cô tồi tệ trực tiếp đi lướt qua Lâm Mạn Đồng rồi đi thẳng lên lầu.
Lâm Mạn Đồng nhìn theo bóng lưng của cô, trên gương mặt mộc là biểu cảm kinh hoàng lo sợ.
Chu Hựu Chỉ về đến phòng, đóng sầm cửa lại vang lên tiếng rung trời.
Chẳng bao lâu, Lâm Mạn Đồng đến gõ cửa phòng cô. Cô ta muốn cẩn thận nói chuyện với cô một lát, Lâm Mạn Đồng biết Chu Hựu Chỉ vẫn chưa nói bí mật này với Chu Lệ Hoa. Bởi vì Chu Lệ Hoa vẫn chưa gọi điện thoại cho cô ta, chẳng có một chút động tĩnh nào cả.
Hai tiếng đồng hồ ở nhà một mình ban nãy, cô ta như đi trên băng mỏng, điện thoại vừa reo lên một tiếng thì trái tim cô ta liền đập mạnh một cái. Cô ta lo sợ bí mật bị phát hiện, chán nản vì hình tượng cô ta trăm phương nghìn kế gầy dựng bao năm qua bị chính mình phá vỡ. Ngoài mặt hoang mang, bên trong thì lại cấp tốc suy nghĩ biện pháp đối phó, Chu Hựu Chỉ không nói có thể là có suy nghĩ của mình.
Nếu như cô ta vẫn muốn ở lại trong căn nhà này thì chắc chắn không thể để Chu Hựu Chỉ nói chuyện này ra.
Chu Hựu Chỉ mở cửa ra.
Lâm Mạn Đồng cố gắng khiến bản thân trông thật bình tĩnh, nhưng khi vừa nhìn thấy ánh mắt vừa chán ghét vừa lạnh nhạt của Chu Hựu Chỉ, trong lòng cô ta lại lo sợ.
Chu Hựu Chỉ nhìn cô ta và nói: “Cô đừng khóc lóc gì cả, tôi sẽ không thông cảm cho cô. Cô muốn nói gì thì mau nói nhanh đi.”
Lâm Mạn Đồng bị cô nói như vậy thì đành xấu hổ kìm lại những giọt nước mắt sắp rơi.
Lâm Mạn Đồng nói ra những suy nghĩ trong lòng: “Con đừng nói với ba của con.”
“Dựa vào cái gì?” Trong lồng ngực của Chu Hựu Chỉ lại tràn đầy tức giận. Rõ ràng là cô ta ngoại tình, nhưng sao cô ta vẫn có thể tự tin mà yêu cầu cô đừng nói với ba cô như vậy chứ.
“Cô như thế này là ngoại tình, ba tôi cưới cô về là muốn làm cho gia đình chúng tôi càng thêm trọn vẹn, để tìm cho tôi một người mẹ. Nhưng tôi không quen nhìn thấy cô, nếu trong lòng cô đã không có cái nhà này thì chuyện chia tay sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Tôi không nói với ông ấy, lẽ nào còn để cô tiếp tục cắm sừng sau lưng ba tôi cùng với gã đàn ông kia hay sao?” Chu Hựu Chỉ căm phẫn trào dâng mà nói một tràng, mặt đỏ tía tai, tức giận đến mức nghe thấy tiếng ‘ù ù’ bên tai.
“Dì sẽ không như vậy nữa! Dì chia tay với hắn ta rồi…” Lâm Mạn Đồng vội vàng làm sáng tỏ.
“Chia tay? Cô là một người đã có chồng mà cô còn đồng ý hẹn hò với hắn ta? Nếu không bị tôi bắt gặp thì có phải hai người các người sẽ không chia tay đâu, đúng chứ?” Chu Hựu Chỉ nhìn gương mặt hoảng hốt lo sợ của cô ta mà lạnh lùng nói.
Lâm Mạn Đồng vẫn bị cô nói đến phát khóc, nước mắt trong suốt rơi trên khuôn mặt trắng bệch, khoé môi khe khẽ run lên nhưng cô ta chẳng phản bác lại được câu nào.
Chu Hựu Chỉ căm ghét mà nói: “Cô đừng có mà ở đây khóc lóc cho tôi xem, kinh tởm.”
“Ba tôi cho cô tiền để tiêu, để cô làm một phu nhân nhà giàu, chỉ xin cô nhận tiền và làm những chuyện mà cô nên làm. Thế mà bây giờ cô cầm tiền của ba tôi, nhận lấy danh hiệu con dâu nhà họ Chu của chúng tôi rồi lại làm xằng làm bậy với tên đàn ông khác bên ngoài. Cô cảm thấy cô vẫn còn mặt mũi ở lại cái nhà này hay sao?”
Chu Hựu Chỉ giải tỏa hết tất cả sự căm phẫn và lửa giận trong lòng ra, từng câu từng chữ đều hóa thành một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Lâm Mạn Đồng một cách tàn nhẫn.
Lâm Mạn Đồng khóc lóc đến mức gần như không thể ngừng lai.
Chu Hựu Chỉ nhìn đến phiền muộn trong lòng, tiếng khóc lóc nức nở kia cũng khiến cô nghe đến cáu kỉnh bực bội nên cô dứt khoát muốn đuổi cô ta ra ngoài. Khi cô giơ tay lên định đẩy cô ta ra thì lại bị Lâm Mạn Đồng nắm lấy thật chặt.
Cô ta nắm chặt đầu ngón tay, bóp đến nỗi làm đau Chu Hựu Chỉ, giống như nắm lấy tia hy vọng cuối cùng.
“Cô lên cơn điên gì đấy? Buông tay ra.” Chu Hựu Chỉ mắng cô ta.
Lâm Mạn Đồng ngẩng khuôn mặt khóc đến hỗn loạn lên nhìn Chu Hựu Chỉ, giọng nói thê lương: “Con nghĩ trái tim của ba con đặt ở trong cái nhà này hay sao? Bên ngoài ba con có bao nhiêu người phụ nữ con biết không? Thư ký, cấp dưới, thậm chí phía đối tác của ông ấy, con biết có bao nhiêu người có quan hệ với ông ấy hay không? Ông ấy cưới dì… ông ấy cưới dì chỉ bởi vì dì trẻ trung, xinh đẹp vừa vặn có thể gánh vác nổi cái danh con dâu nhà họ Chu, có thể không làm ông ấy mất mặt ở các bữa tiệc mà thôi. Con cho rằng ông ấy thật lòng với dì hay sao? Dì vẫn còn trẻ thế này, dì theo đuổi tình yêu, khát vọng được yêu là dì sai rồi hay sao?”
Sau khi nghe đoạn này, Chu Hựu Chỉ ngậm miệng lại, trong đầu liên tục vang lên tiếng ‘ong ong’.
Niềm tin vững chắc một thời của cô lại bị lung lay ——
Cô cho rằng ba cô rất chân thành, cưới Lâm Mạn Đồng cũng chỉ là do buộc lòng phải làm vậy, giống như những gì trên TV đã nói, vì để chăm sóc cho cô mới cưới một người phụ nữ về để chăm lo cho gia đình.
Nhưng, Lâm Mạn Đồng lại nói không phải vậy.
Cô ta nói, ở bên ngoài ba cũng có rất nhiều người tình khác, vả lại không chỉ có một người.
Những điều khiến cô bàng hoàng lần lượt ập đến với cô, cô bỗng nhiên nhận ra thế giới của người trưởng thành không phải giống đơn giản như vậy giống trong tưởng tượng của cô, nó có màu đen hoặc trắng ——
Vợ chồng phải yêu thương nhau, kết hôn rồi cũng không thể ngoại tình cả về thể xác lẫn tinh thần.
Một người đàn ông chỉ có thể ở cùng với một người phụ nữ.
Nói cách khác, có lẽ thế giới cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của cô, nhưng cô cảm thấy rằng những người xung quanh cô nên chú tâm vào một chuyên, giống như những quy định của thế gian này vậy, làm những gì nên giữ lại đường ranh giới nên có của đạo đức.
Chu Lệ Hoa không biết vì sao hôm nay con gái của ông lại đặc biệt đến văn phòng để tìm ông.
Chu Hựu Chỉ ngồi trên sô pha cũng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt đánh giá khắp văn phòng của ông, không lâu sau thì cô bảo khát nước.
Chu Lệ Hoa bảo thư ký mang một ly cà phê vào.
Thư ký xinh đẹp, dáng người cao gầy mặc trang phục công sở lả lướt thướt tha bưng cà phê vào phòng, khom người xuống đặt cà phê trước mặt Chu Hựu Chỉ. Cô ta còn lộ ra một nụ cười thân thiết và lên tiếng chào hỏi cô: “Hựu Chỉ phải không, vẫn luôn nghe tổng giám đốc Chu nhắc tới ông ấy có một cô con gái vừa xinh đẹp lại đáng yêu.”
Chu Hựu Chỉ nhìn cô ta chằm chằm, như nhìn thấy dục vọng không thể nào dễ dàng thỏa mãn trong đáy mắt cô ta, giống hệt như ánh mắt lấy lòng của Lâm Mạn Đồng
Cô đẩy ly cà phê rồi nói: “Trời nóng thế này, tôi muốn uống cà phê đá.”
Thư ký ngay lập tức xấu hổ lúng ta lúng túng nhìn Chu Lệ Hoa một cái.
Chu Hựu Chỉ lại nói: “Tôi muốn cà phê đá, cảm ơn cô nhé.”
Nụ cười quay trở lại trên khuôn mặt của thư ký, cô ta bưng ly cà phê nóng ra ngoài.
“Sao con lại nói chuyện với chị ấy như vậy?” Chu Lệ Hoa nhẹ giọng khiển trách cô.
“Sao đấy ạ? Con toàn nói chuyện với mẹ kế như thế mà, vậy con nên nói chuyện thế nào với cô ta ạ?” Cô không chút khách khí đâm thủng mối quan hệ giữa hai người họ.
Chu Lệ Hoa luống cuống đứng bật dậy từ trên ghế, Chu Hựu Chỉ nhướng mày nhìn ông, hai cha con cứ như vậy mà yên lặng nhìn nhau một hồi lâu.
Giằng co trong im lặng, tuy Chu Hựu Chỉ vẫn còn nhỏ nhưng chẳng có một chút nào chịu thua.
Chu Lệ Hoa thở một hơi thật dài, ngồi xuống bên cạnh cô. Ông cầm lấy bàn tay của con gái, Chu Hựu Chỉ cố gắng giãy giụa thoát ra nhưng uổng công vô ích.
Giây phút tay cô bị ba mình nắm chặt, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.
Chu Lệ Hoa ôm cô vào lòng, dùng giọng nói nhỏ nhẹ: “Chỉ có con sẽ mãi mãi gắn bó với ba. Giữa chúng ta là quan hệ huyết thống, những người khác ba không quan tâm. Trong trái tim của ba, con sẽ luôn là người duy nhất.”
“Còn mẹ thì sao?” Cô nghẹn ngào hỏi.
Chu Lệ Hoa trầm ngâm, dường như đang nhớ về người vợ chính thức của mình: “Mẹ con không giống với những người khác, bà ấy vĩnh viễn ở trong ký ức của ba, bất cứ người phụ nữ nào đều không thể thay thế vị trí của bà ấy.”
“Lâm Mạn Đồng thì sao?”
“Bây giờ cô ta là mẹ con, đương nhiên cũng không giống với những người khác. Nhưng con phải biết rằng, chỉ có con mới là đặc biệt nhất, ba mãi mãi sẽ đứng về phía con, mãi mãi sẽ không bỏ rơi con.”
Chu Hựu Chỉ đã khóc rất nhiều, kể từ khi lớn lên cô rất ít khi khóc như thế này. Khóc đến mức không thở nổi sắp ngạt thở, cô hít từng ngụm từng ngụm không khí thật lớn, không ngừng thở dốc trong vòng tay của Chu Lệ Hoa.
“Khi con trưởng thành thì sẽ biết, trong thế giới người lớn, rất ít thứ được xem là duy nhất.”
Chu Hựu Chỉ khó hiểu nghĩ về tình yêu của mình, trong đầu là hình bóng của Thẩm Hoài Dư, cô lắc đầu: “Thế giới của con… là duy nhất.”
Chu Lệ Hoa khẽ xoa đầu cô, không nói thêm gì nữa.
Không uống cà phê đá.
Khi Chu Hựu Chỉ rời đi, cô nói với cô thư ký xinh đẹp kia: “Tôi bị dị ứng với caffeine.”
Vẻ mặt thư ký méo xệch, thở hổn hển trừng Chu Hựu Chỉ.
Chu Hựu Chỉ lại nói: “Lâm Mạn Đồng đẹp hơn cô.”
Chu Hựu Chỉ đã nghĩ kĩ rồi, so với thư ký kia hay là những người phụ nữ lộn xộn lung tung khác thì cô thấy Lâm Mạn Đồng thuận mắt hơn một chút. Cô không đồng ý với ý kiến của ba mình, nhưng cô cũng không thể tự mình thay đổi ông. Thay đổi cái mà ông gọi là ‘thế giới của người trưởng thành’.
Sau khi biết được Chu Lệ Hoa hoàn toàn không có thứ gọi là tình yêu hay tình cảm đặc biệt nào khác đối với Lâm Mạn Đồng, cô chợt cảm thấy Lâm Mạn Đồng cũng có chút đáng thương nên cô quyết định không nhúng tay vào chuyện giữa hai người họ nữa. Dù sao thì căn nhà này căn bản không thể hài hoà nổi, cô chỉ cần sắm vai một cô con gái ngoan ngoãn trong cái gia đình giả dối này cho thật tốt là được rồi.
Chỉ cần sau này Lâm Mạn Đồng không làm ra những chuyện quá giới hạn nữa, cô có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục để cô làm bà chủ của nhà họ Chu.
Kỳ nghỉ hè của Chu Hựu Chỉ đã mất cả chì lẫn chài mà trôi qua trong những câu chuyện máu chó ly kỳ này.
Sắp bắt đầu khai giảng vào lớp 11, Thẩm Hoài Dư cũng lên máy bay đến học ở một thành phố vừa xa xôi lại xa lạ.
Bạn trai không còn ở bên cạnh nữa, Chu Hựu Chỉ luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Một học kỳ chẳng mấy chốc đã trôi qua, một năm mới hạnh phúc lại đến với cả gia đình.
Đổng Nhạc Vân vẫn đang chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Chu Hựu Chỉ tại nhà họ Chu.
Lâm Mạn Đồng đã tuân thủ bộn phận hơn nhiều và không còn ra ngoài thường xuyên nữa, chỉ ra ngoài dạo phố và chăm sóc sắc đẹp với mấy chị em nhà giàu vào khoảng thời gian cố định, cô ta cũng ngậm miệng không nhắc đến chuyện Chu Hựu Chỉ hẹn hò với Thẩm Hoài Dư. Cô ta không dám nói cũng cảm thấy không cần thiết phải nói, tình yêu của thiếu niên và thiếu nữ thì có thể kéo dài được bao lâu cơ chứ? Niềm khao khát về một tình yêu đẹp đẽ mà cô ta từng hướng đến sớm đã bị mai một, tình yêu thời thanh xuân căn bản không thể tồn tại dài lâu.