Ngày đầu tiên khai giảng cấp 3.
Chu Lệ Hoa và Lâm Mạn Đồng cùng nhau đưa Chu Hựu Chỉ đến trường, một nhà ba người nhìn hạnh phúc nhưng trong lòng Chu Hựu Chỉ ghét Lâm Mạn Đồng biết bao nhiêu.
Chu Lệ Hoa ngồi ở ghế lái, khen thành tích của Chu Hựu Chỉ nhân tiện cũng nói với Lâm Mạn Đồng: “Em làm giỏi lắm. Con bé được thành tích như thế này chắc chắn có công lao của em.”
Chu Hựu Chỉ ngồi ở phía sau chỉ muốn lớn tiếng “Xì”.
Lâm Mạn Đồng cầm vòng tay Van Cleef & Arpels mới mua, cười dịu dàng, khiêm tốn nói: “Không phải. Công lao lớn nhất vẫn là chính bản thân Chỉ Chỉ, với cả là nhờ con trai dì Đổng dạy giỏi nữa, em có làm gì đâu.”
Thật sự là cô ta chẳng làm gì, lúc trước còn định tăng tiền lương cho Thẩm Hoài Dư, nhưng năm lớp 9 Thẩm Hoài Dư không thu tiền thì cô ta lại mừng rỡ, nhẹ nhõm trong lòng. Chuyện cô ta có thể làm trong ngày chính là nhìn thành tích của Chu Hựu Chỉ đi lên, xuôi gió xuôi nước, Chu Hựu Chỉ chăm học cô ta cũng không cần phải hối thúc, một năm vô cùng thuận lợi.
Chu Hựu Chỉ cắm tai nghe, khôn thèm nghe những lời a dua nói dối của cô ta.
“Anh còn chưa gặp con trai dì Đổng nữa. Xem ra thằng bé rất có tiền đồ.” Chu Lệ Hoa khen Thẩm Hoài Dư một câu.
Vâng, rất có tiền đồ, đó là con rể của ba mà. Chu Hựu Chỉ lặng lẽ nghĩ trong lòng.
“Hôm nào có dịp thì gọi thằng bé đến nhà mình ăn cơm đi. Nhưng năm nay nó cũng học lớp 12 rồi, vẫn đừng nên lãng phí thời gian của nó.” Lâm Mạn Đồng tiếc nuối.
“Thi đại học xong cũng được. Bây giờ anh chỉ hi vọng Hựu Chỉ chăm chỉ học hành ở trường THPT Số 7 thôi.” Chu Lệ Hoa nhìn thoáng qua Chu Hựu Chỉ qua gương chiếu hậu.
“Con biết rồi ba.” Chu Hựu Chỉ đáp lại không kiên nhẫn.
–
Lớp 12 đã khai giảng sớm.
Hôm nay Chu Hựu Chỉ mới đến trường, còn Thẩm Hoài Dư đã học được 2 tuần rồi.
Cô không kêu Thẩm Hoài Dư tới đón cô, làm một cô bạn gái hiểu chuyện, cô biết bây giờ anh bận học nên không yêu cầu anh dành thời gian cho cô. Cô nghĩ, mỗi ngày mình lén đi nhìn anh cũng được rồi.
Tuy không bảo anh đến đón cô, nhưng Thẩm Hoài Dư vẫn đến cổng trường, đứng dưới tán cây đợi cô.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, sốt ruột chạy qua, hỏi: “Anh không học sao?”
Thẩm Hoài Dư đứng cách xa cô một khoảng cách, nói: “Bây giờ là giữa tiết thể dục. Còn 10 phút, anh định chờ thêm 10 phút nữa, nếu không thấy em thì anh mới trở về.”
“Anh ơi…” Trong lòng Chu Hựu Chỉ như có một dòng nước ấm chảy qua.
Xung quanh có mấy học sinh đi ngang qua, liếc mắt nhìn Thẩm Hoài Dư, lại nhìn Chu Hựu Chỉ, nói thầm tránh ra.
“Chăm chỉ học tập nhé, cố lên.” Thẩm Hoài Dư nhét đồ vật vào trong tay cô, anh ngượng ngùng.
Thấy Chu Hựu Chỉ cầm lấy xong anh đi về, bước chân vội vàng.
Đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho Chu Hựu Chỉ, chọn rất lâu, các món quà có màu sắc rặc rỡ làm anh nhìn đến mờ mắt, cuối cùng cũng quyết định chọn một cái anh thấy thuận mắt. Đẹp hay không anh cũng chả biết, chỉ cần cô dùng thì thế nào cũng đẹp.
Chu Hựu Chỉ cầm cái túi nho nhỏ trong tay.
Sau khi mở ra cô mới thấy bên trong là một thỏi son môi, còn có tấm card nhỏ.
Phía trên viết –
“Quà tốt nghiệp và chào mừng. Chào mừng em vào trường THPT Số 7.”
Bình thường Chu Hựu Chỉ không trang điểm, tới tuổi này rồi cô chỉ biết dưỡng da, đắp các loại mặt nạ đắt tiền của Lâm Mạn Đồng.
Son môi này coi như là thỏi son môi đầu tiên của cô.
Vui đến mức muốn nhảy nhót. Cô cẩn thận cất vào túi, bình ổn tâm trạng rồi vào lớp mới điểm danh.
–
Là học sinh của trường THPT Số 7 rất bận rộn.
Bây giờ là học kì một, thứ bảy không được nghỉ học. Tất cả học sinh phải ở trong trường để kiểm tra, đến 5 giờ chiều mới có thể đi về.
Chu Hựu Chỉ ra về vào buổi chiều.
Lúc ra cửa bị Đổng Nhạc Vân gọi lại, Đổng Nhạc Vân cười vui vẻ: “Sao hôm nay lại xinh đẹp thế? Muốn ra ngoài chơi hả con?”
Chu Hựu Chỉ gật đầu, hỏi lạ một câu, “Xinh thật không ạ?”
“Thật mà, nhất là đôi môi đó, đỏ bừng rực rỡ.” Đổng Nhạc Vân tiếp tục khen ngợi.
Chu Hựu Chỉ nghĩ, mẹ thích thì con trai cũng sẽ thích.
“Dì ơi, con gặp anh ở trường ấy, thứ 7 cũng đi học nữa ạ.” Cô giả vờ hỏi thăm.
“Đúng vậy, vất vả lắm, dì định ngày mai sẽ mang chút đồ ăn bổ dưỡng cho nó.”
“Hôm nay dì không đi ạ?” Chu Hựu Chỉ chớp mắt.
“Không đi, dì còn vài việc chưa làm xong.” Đổng Nhạc Vân nói vậy rồi định lấy cây lau nhà ở góc.
Chu Hựu Chỉ phấn khích trong lòng. Hôm nay dì không đi thì con đi, hì hì.
Cô nghĩ, Thẩm Hoài Dư quá hạnh phúc, hôm nay có bạn gái chăm, hôm sau được mẹ chăm.
Bạn gái thì đáng yêu xinh đẹp, mẹ thì dịu dàng đảm đang.
Thẩm Hoài Dư đúng là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Với tâm tình vui vẻ, cô đến cửa chung cư nhà Thẩm Hoài Dư.
Sắp đến giờ cô chờ anh trở về, cô cũng chưa nói với anh là cô sẽ đến, định cho anh một bất ngờ.
Chờ đến hoàng hôn buông xuống, bóng cây bị kéo bóng dài. Cô mới thấy bóng dáng anh từ xa xa, định trêu anh, cô bò lên trên mấy thang lầu.
Đến khi anh định mở cửa, cô lập tức nhảy xuống hù anh, làm anh hết hồn –
Anh xoay người lại, ôm cô một cách chính xác.
Anh ôm chặt cô vào lòng, vuốt ve, cười nhẹ nói: “Em chơi gì thế?”
“Sao anh biết em ở đây?” Chu Hựu Chỉ ghé vào lòng anh hỏi nhỏ.
“Anh ngửi thấy mùi hương của em. Cả động tác như mèo nhỏ của em nữa.” Thẩm Hoài Dư dùng cằm cọ qua đỉnh đầu cô.
“Bạn gái anh vô cùng nhớ anh nên đến tìm anh đây.” Chu Hựu Chỉ đẩy anh ra, ngiêm túc nói.
Cô nhìn phía anh, giả vờ hào phóng để giấu vẻ bồn chồn trong mình, không biết hôm nay anh có thích cô trang điểm thế này không.
Cô cũng không biết son môi này son trên môi cô có đẹp không.
Thẩm Hoài Dư nhìn cô chằm chằm, nói, “Xinh.”
Chu Hựu Chỉ thở dài nhẹ nhõm, làm nũng chui vào lòng anh, “Thật không?”
“Thật.”
–
Ba mươi phút sau, Chu Hựu Chỉ muốn hỏi anh, son môi này ăn có ngon không?
Cô ngồi trên sô pha nhìn chính mình trong gương, son môi bị trôi hết, chỉ còn lại một ít.
Tèm nhem nhưng mập mờ.
Vừa nhìn là biết mới bị hôn qua, biết ngay đôi môi này đã bị liếm.
Cô duỗi tay xoay cằm Thẩm Hoài Dư lại, phì cười.
Trên môi anh cũng dính chút ít sắc đỏ, không đúng, là anh cướp của cô.
Bị cướp nên muốn lấy lại.
Cô đè anh, ngồi trên đùi anh, liếm môi anh từng chút, từ dưới lên trên, mập mờ quyến rũ.
Thẩm Hoài Dư ôm eo cô, hưởng thụ sự chủ động của cô, đôi tay không nhịn được mà vuốt ve sau lưng cô.
Chu Hựu Chỉ hôn một lát liền mất sức, cô thở dốc trên ngực anh, tay anh còn ở trên lưng cô, độ ấm xuyên qua lớp quần áo, truyền qua lớp da.
“Nóng.” Chu Hựu Chỉ nói.
“Anh bật điều hòa.”
“Đừng đi.” Chu Hựu Chỉ ôm lấy anh.
“Vậy làm sao bây giờ? Anh thổi cho em nhé.” Thẩm Hoài Dư chịu đựng sự gây cớ hờn dỗi của cô, cười đùa.
“Em cởi ra được không?” Chu Hựu Chỉ ngước mắt nhìn anh.
Đôi mắt Thẩm Hoài Dư cũng nhìn cô sáng rực.
Con ngươi trong trẻo bây giờ không thấy đáy, tựa như một hồ nước đen đục, phản ánh dáng vẻ ngoan ngoãn chờ mong của cô.