Thẩm Hoài Dư ôm cô, để cô ngồi trên đùi anh. Anh suy nghĩ trong chốc lát, vẫn để Chu Hựu Chỉ mặc quần vào. Chu Hựu Chỉ cảm thấy kì lạ, ghé đầu trên vai anh rầu rĩ hỏi: “Anh không thích ạ?”
Thẩm Hoài Dư cọ lên mái tóc cô, nói: “Thích chứ.” Tay cũng chỉ dám đặt trên vòng eo cô, vuốt ve làn da mềm mại, “Nhưng mà còn phải học bổ túc nữa.”
“Tụi mình học bổ túc như vậy không được hả?” Chu Hựu Chỉ hỏi anh, vừa nói vừa dùng chân cọ chân anh, thể hiện rõ ý trêu đùa của cô.
Anh cứ như một cái cây bị trói chặt, các dây tua của cô móc lấy mắt cá chân anh, bám chặt vào người anh, từng chút từng chút hút lấy sinh khí của anh.
Đột nhiên anh hiểu rõ, trong phim hoặc trong sách tại sao lại có những người đàn ông bị yêu tinh mê hoặc mất đi tính mạng. Anh bây giờ cảm thấy từ bỏ cả tính mạng mình cũng đáng.
Thẩm Hoài Dư không nhịn nổi nữa, bàn tay dịch xuống dưới, phủ lên mông cô, hơi nhéo lấy nó.
Chu Hựu Chỉ kinh ngạc hô lên một tiếng, không biết anh sẽ làm như vậy, cô rụt vào người anh, dán chặt. Hai người đang ngồi đối diện nhau, hai hông chạm nhau, Chu Hựu Chỉ đã có thể cảm nhận được đồ vật dưới quần anh.
Cô nhỏ mà lanh, Chu Lệ Hoa gần như mặc kệ cô, Lâm Mạn Đồng chỉ lo làm đẹp, với những chuyện như thế này là cô tự tìm hiểu. Tự mò mẫm nên hiểu nhiều hơn so với các bạn cùng lứa. Có hiểu biết về cấu tạo cơ thể con người và quá trình sinh sản.
Cô hiểu rõ việc cô không mặc quần là một sự quyến rũ với Thẩm Hoài Dư.
Cũng biết bây giờ anh đang cương cứng là vì có phản ứng lại.
Cô mừng thầm trong lòng. Ngồi vững trên đùi anh rồi dùng mũi chân đạp lên mu bàn chân anh, tỏ ra ngây thơ hỏi: “Có gì chạm em vậy nhỉ?”
Pháo hoa trong đầu Thẩm Hoài Dư đang nổ bùm bùm.
Anh khẽ hô hấp, để lí trí dần khôi phục lại.
Anh bình tĩnh nói cho cô, “dương v*t.” Giống như là dang dạy cô về một điều đúng đắn, anh cúi đầu nhìn cô, nói: “Là một trong những đặc điểm con trai, cũng là cơ quan sinh sản.”
Chu Hựu Chỉ cảm thấy buồn cười, định nói vài câu như “Cho em xem được không”, thì bị Thẩm Hoài Dư đẩy ra. Cô đứng trước mặt anh, tỏ ra đáng thương. Thẩm Hoài Dư đứng lên, hôn lên cằm cô một cái.
Chu Hựu Chỉ cảm thấy không đủ, năn nỉ anh hôn thêm chút nữa.
Hôn không đủ gì hết.
Đến cuối cùng, hơi thở của hai người rối loạn.
Thẩm Hoài Dư lên giường cô cầm lấy một cái quần, quỳ gối trên mặt đất, giương mắt nhìn cô, “Nhấc chân lên nào.”
Chu Hựu Chỉ nhìn đỉnh đầu đen sì của anh, không khỏi cười ngọt ngào, nghe lời anh nhấc chân lên bỏ vào ống quần.
Thỉnh thoảng Thẩm Hoài Dư ngước đầu lên thì thấy phong cảnh giữa hai chân cô. Hai chân trắng nõn, giữa chân càng non mịn, vải trái thuần bông lại trở nên trong suốt, hơi ướt, dính vào chỗ riêng tư của cô. Khi cô nhấc chân lên, anh có thể thấy vài sợi lông lộ qua phần ren quần.
Lồng ngực phập phồng vô cùng.
Anh nhịn cảm xúc muốn lột quần cô ra ngay lập tức, kìm nén để không nghiêm túc đoan trang nhấm nháp dục vọng rơi riêng tư của cô. Anh bình thường đứng dậy xen quần cho cô, cố ý để tay ở phía trước, lúc kéo lên lơ đãng đụng phải âm phụ của cô.
Cô nhẹ run lên, ôm eo anh nói: “Cảm ơn anh đã giúp em mặc quần.” Đắc ý trêu chọc anh.
“Đồ ngốc.”
Thẩm Hoài Dư xoa đầu cô, ngay ngón tay còn cảm xúc lúc nãy, anh bỗng hoảng hốt.
–
Anh như một con dã thú, bao nhiêu cũng không đủ, bị dục vọng dắt mũi. Bởi vì sự bao dung của Chu Hựu Chỉ, vì sự ngây thơ trong sáng của cô, thậm chí anh còn không có ý niệm giãy dụa.
Hai người chìm đắm vào tình yêu nóng bỏng. Một năm lớp 9 trôi qua, thành tích của Chu Hựu Chỉ được nâng cao đáng kể, ngay cả tình cảm với Thẩm Hoài Dư cũng thế. Càng ngày cô càng thích anh, muốn gần gũi với anh, muốn ở bên anh mãi mãi.
Cứ mỗi tuần một lần, hai người thân mật trong phòng của cô, chỉ muốn dính bên nhau mãi thôi.
Thẩm Hoài Dư cũng đứng đắn dạy học cho cô.
Chu Hựu Chỉ còn muốn rất nhiều hoạt động nhỏ, ví dụ như nếu cô làm đúng một câu thì Thẩm Hoài Dư phải hôn cô một phút. Nếu cô làm sai thì anh đánh mông cô.
Thẩm Hoài Dư đương nhiên là đồng ý, dù sao anh cũng không thiệt hại gì. Chỉ là trong một năm ngắn ngủi này, tần suất quay tay vào ban đêm lại tăng đáng kể.
–
Ngày Chu Hựu Chỉ đi thi, Thẩm Hoài Dư trộm tới trường xem cô.
Chu Lệ Hoa và Lâm Mạn Đồng cũng tới nên anh chỉ đứng xa xa dưới bóng cây trộm xem cô gái của anh.
Ánh mặt trời rất nóng, xung quanh là các bậc phụ huynh.
Cô cột tóc đuôi ngựa, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc hồi hộp, cô nói vài câu với Chu Lệ Hoa xong ưỡn ngực đi vào trường thi.
Anh đương nhiên là tin tưởng cô, tin tưởng cô có thể thi đậu vào trường THPT Số 7, ở bên cạnh anh.