Hiểu Tâm đến quán thịt nướng, thay đồ và bắt đầu công việc. Dù tâm trạng hơi nặng nề vì không thể gặp Mộ Hàn, cô vẫn cố gắng làm việc chăm chỉ. Quán hôm nay khá đông khách, nhưng Hiểu Tâm luôn giữ nụ cười trên môi, phục vụ khách hàng một cách nhiệt tình.
Khi đám khách đầu tiên bắt đầu tan dần, Hiểu Tâm ngước lên và nhìn thấy Mộ Hàn, Vương Triều và Khương Khải bước vào quán. Cô không khỏi bất ngờ, trái tim đập nhanh hơn. Mộ Hàn cười với cô, ánh mắt đầy tình cảm.
Cả ba ngồi xuống một bàn gần cửa sổ, Mộ Hàn gọi phục vụ. Hiểu Tâm tiến lại gần, cố gắng giữ bình tĩnh. “Các cậu muốn gọi món gì?” cô hỏi, giọng nói vẫn dịu dàng như thường lệ.
Vương Triều và Khương Khải cũng không hiểu sao Mộ Hàn cứ phải đòi đi ăn quán nướng nơi mà Hiểu Tâm làm việc như thế
Vương Triều thì chỉ nghĩ, vì lần trước cậu và Khương Khải đến ăn, đã nói đồ ăn ở đây nên chắc Mộ Hàn cũng muốn đến để thưởng thức thử
Nhưng còn Khương Khải thì khác, từ khi bước vào quán đến giờ, cậu ta luôn chăm chú quan sát những hành vi, lời nói, cũng như ánh mắt của Mộ Hàn và Hiểu Tâm.
Khương Khải chắc chắn rằng giữa Mộ Hàn và Hiểu Tâm nhất định là đang có chuyện gì đó rồi
Sau khi Mộ Hàn gọi món xong, Hiểu Tâm nhanh chóng quay vào bếp thông báo cho nhân viên chuẩn bị. Bận rộn với công việc, cô tạm gác lại những suy nghĩ về Mộ Hàn.
Một lát sau, Hiểu Tâm nhanh chóng bưng khay thức ăn ra bàn. Mộ Hàn nhìn thấy cô, nụ cười rạng rỡ trên môi. Khác với sự lo lắng trước đó, cậu chủ động đưa tay ra đỡ giúp Hiểu Tâm, khiến cô bất ngờ và bối rối.
“Cẩn thận nhé,” Mộ Hàn dịu dàng dặn dò.
“Cảm ơn cậu,” Hiểu Tâm khẽ đáp, đôi má ửng hồng.
Vừa lúc đó, Khương Khải lên tiếng: “Cô ở lại nướng thịt giúp chúng tôi luôn đi.”
Mộ Hàn nghe vậy liền nhíu mày, đưa chân đá Khương Khải một cái.
“Đau quá!” Khương Khải kêu lên, nhăn mặt vì đau.
Mộ Hàn quay sang Khương Khải, nở nụ cười tinh nghịch: “Không cần đâu, cô ấy còn bận việc khác.”
Hiểu Tâm cũng lên tiếng: “Không sao, vậy tôi nướng giúp các cậu.”
Mộ Hàn định phản đối lần nữa, nhưng Hiểu Tâm đã nhanh tay cầm lấy vỉ thịt đặt lên bếp nướng.
Bên bếp lửa ấm áp, Hiểu Tâm cẩn thận nướng từng miếng thịt, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Mộ Hàn. Trong lòng cô dâng lên những cảm xúc khó tả, vừa hạnh phúc, vừa lo lắng. Cô cảm nhận được ánh mắt trìu mến của Mộ Hàn luôn dõi theo mình, như muốn bảo vệ, che chở.
Vương Triều và Khương Khải trò chuyện rôm rả, không hề nhận ra sự tương tác đặc biệt giữa hai người. Nhưng Khương Khải vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Hiểu Tâm và Mộ Hàn, ánh mắt đầy tò mò và suy ngẫm.
Hiểu Tâm hoàn thành việc nướng thịt và bày lên đĩa trước mặt ba người. “Mời các cậu dùng bữa,” cô nói, cố gắng giữ giọng bình thường nhưng không giấu được chút bối rối.
Vương Triều nhìn đĩa thịt nướng thơm ngon, hào hứng nói: “Wow, nhìn ngon quá! Cảm ơn cô nhé!”
Khương Khải nhún vai, cười nhẹ: “Có đầu bếp riêng như thế này, chắc chắn đồ ăn phải ngon rồi.”
Mộ Hàn liếc Khương Khải một cái, như muốn cảnh báo cậu ta đừng nói thêm gì nữa. “Cảm ơn cô” cậu nói nhẹ nhàng, “Nhưng cô cứ làm việc của mình đi, đừng bận tâm đến chúng tôi.”
Hiểu Tâm gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi. “Được rồi, nếu các cậu cần gì thêm thì cứ gọi tôi nhé.”
Sau khi rời khỏi bàn, Hiểu Tâm trở về với công việc của mình, nhưng tâm trí vẫn không ngừng nghĩ về Mộ Hàn. Cô biết rằng tình cảm của mình đã vượt qua ranh giới của sự thầm mến, nhưng cô cũng hiểu rằng con đường phía trước còn rất nhiều chông gai.
Bên bàn ăn, Vương Triều và Khương Khải bắt đầu trò chuyện rôm rả, chủ yếu xoay quanh chuyện học hành và những kế hoạch sắp tới. Mộ Hàn thỉnh thoảng tham gia, nhưng phần lớn thời gian cậu im lặng, đôi mắt luôn hướng về Hiểu Tâm.
Khương Khải không thể giữ im lặng lâu hơn nữa, cậu lên tiếng: “Này, Mộ Hàn, cậu có gì muốn nói với bọn tớ không? Sao tự nhiên lại rủ đi ăn ở đây?”
Mộ Hàn khẽ cười, nhấp một ngụm nước. “Không có gì đâu. Chỉ là muốn thử quán này thôi.”
“Thật không,” Vương Triều nói, “Em thấy nảy giờ anh cứ nhìn cô ta rồi tủm tỉm cười đấy!”
“Không có, mắt mày có vấn đề rồi đấy” Mộ Hàn vội nói
Khương Khải nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, không để cậu thoát khỏi sự nghi ngờ: “Đừng có mà giấu, Mộ Hàn. Mày nghĩ bọn này không nhận ra à?”
Mộ Hàn thở dài, biết rằng không thể giấu được nữa. Cậu đặt ly nước xuống bàn và nói: “Được rồi, không giấu bây nữa, tao đang theo đuổi Hiểu Tâm. Nên là bọn bây nể mặt tao một tí, đừng có kiếm chuyện với cô ấy.”
Vương Triều há hốc mồm, mắt tròn xoe: “Thật hả? Anh thích Hiểu Tâm từ khi nào vậy?”
Mộ Hàn cười nhẹ, nhớ lại những khoảnh khắc đầu tiên gặp Hiểu Tâm: “Tao cũng không biết từ khi nào nữa. Nhưng mà bọn bây chỉ cần biết vậy là được rồi”
Khương Khải gật gù, nhưng vẫn còn chút nghi ngờ: “Nhưng mày biết đấy, gia đình mày sẽ không dễ dàng chấp nhận đâu. Ba mày sẽ không đồng ý chuyện này đâu.”
Mộ Hàn nhìn ra cửa sổ, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Tao biết. Nhưng mà một khi tao đã quyết thì ông ta có cản cũng không được.”
Vương Triều đặt tay lên vai Mộ Hàn, không hỏi gì thêm, chỉ cười động viên: “Nếu anh đã quyết tâm như vậy, bọn em sẽ ủng hộ anh.”
Cả ba tiếp tục trò chuyện, tiếng nói cười vang vọng khắp căn phòng. Thỉnh thoảng, Mộ Hàn lại liếc nhìn Hiểu Tâm, nụ cười trên môi dịu dàng và ấm áp. Hiểu Tâm cảm thấy trái tim mình rung động mỗi khi Mộ Hàn nhìn cô.